Ngôn Mặc Bạch đứng dưới vòi sen, để mặc cho nước lạnh chảy từ đỉnh đầu xuống, để nước xối vào đầu, thức tỉnh từng tế bào não. Anh cần nước lạnh để đầu óc mình thanh tỉnh.
Nhưng trong đầu anh toàn là hình ảnh hai cơ thể nóng bỏng quấn quýt lấy nhau, cơ thể anh lại nóng lên. Anh nhắm mắt, ngửa đầu mặc cho nước lạnh chảy xuống mặt.
Vừa rồi không biết anh đòi hỏi bao nhiêu lần, chỉ biết bao nhiêu cũng không đủ. Rõ ràng chỉ là gặp nhau ngoài ý muốn, tự cô đưa đến cửa, anh không từ chối. Nhưng một khắc kia khi tiến vào cơ thể cô, anh có loại cảm giác phải mãnh liệt giữ lấy, giống như cô là mệnh trung chú định của anh. Rõ ràng không có kinh nghiệm, nhưng lúc đó lại cảm thấy hai người thật ăn ý, hòa hợp, không thể chê vào đâu được... giống như hai người sinh ra là dành cho nhau.
Không có kinh nghiệm, không có nghĩa là hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ dựa vào bản năng để đòi lấy, dựa vào suy nghĩ của bản thân để làm, dù sao, hoan ái đêm nay xem như anh tự học.
Cái loại cảm giác này cũng không xấu, thậm chí là tốt đẹp, anh rất tham lam và lưu luyến.
Nhưng... Rõ ràng là anh rất ghét phụ nữ, vì sao lần này lại không từ chối khi cô đến gần?
Ngôn Mặc Bạch tắt vòi nước, dùng khăn lông lau tóc, anh đứng trong phòng tắm rộng rãi soi gương, con ngươi đen trầm lắng, lông mi dài nhíu chặt, trong đầu vẫn hơi loạn. Về chuyện vừa mới phát sinh, anh nghĩ mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/266113/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.