Dường như phía sau, Vân Tịch còn một con mắt khác.
Ngay sau khi tên Trác Sơn ngấm ngầm ra lệnh cho một người lặng lẽ tiến lên công kích cô, thì người nọ tiến lên chỉ vừa cách cô khoảng chừng hai bước chân, đang chuẩn bị động thủ thì cô bỗng xoay người, dứt khoát ghim một viên vào mi tâm hắn.
Nhưng còn chưa xong ở đó thì lại thêm một tiếng "Đoàng" vang lên.
Yên tĩnh.
Mọi người ngơ ngác nhìn sự việc xảy ra trước mắt.
Phía sau, Trác Sơn bỗng trợn tròn mắt, ngay giữa mi tâm rõ ràng hiện lên một lỗ máu, sau đó thì thân thể to lớn của hắn nặng nề ngã xuống đất một cái rầm.
Thì ra, vừa nãy khi Vân Tịch vừa dứt khoát ghim một viên vào đầu người nọ, Trác Sơn phía sau vẫn là người tương đối tỉnh táo nhất.
Ngay lúc hắn đặt một bước chân tiến lên muốn chế trụ cô từ phía sau, thì khẩu súng trên bàn tay nhỏ nhắn đã chuyển hướng, ngay cả nhìn cô cũng không nhìn mà một viên trúng ngay mi tâm của gã.
"Chết...chết rồi?" Một tên đàn em trong số đó không thể tin nhìn một màn trước mắt, miệng lẩm bẩm thốt lên.
Đây là cũng là câu hỏi trong lòng mọi người.
Vậy mà cô gái này đã giết đại ca họ rồi? Vậy nên làm thế nào bây giờ?
Là nên đấu tiếp hay bỏ chạy?
Còn chưa để đám đàn em của Trác Sơn suy nghĩ nên tiếp tục hay bỏ đi, thì Vân Tịch đã một lần nữa nhanh chóng xuất thủ.
Thời gian chưa đầy mười phút sau, những con người cao to vừa đứng sừng sững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quan-sung-hon/747561/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.