Mặc cho những ánh mắt của xung quanh nhìn họ, hai người tiêu sái bước trên đại sảnh khách sạn.
Mị nhãn lơ đễnh chợt lướt qua phía cô liền lập tức bị con mèo lông trắng đáng yêu ngồi trên người cô hút ánh nhìn.
"Mạc thiếu anh nhìn xem con mèo đó thật đáng yêu!" Tiêu Điềm Điềm nở nụ cười quyến rũ nhìn người đàn ông tuấn mỹ kế bên mình.
Người đàn ông tóc bạc có vẻ lười biếng, quét mắt qua con mèo sau đó thu hồi tầm mắt.
"Em thích, có thể cho em một con!"
"Nhưng em lại thích con kia hơn!" Cô ta nũng nịu nói, ngón tay mảnh mai nâng lên chỉ về phía Tiểu Nặc Nặc đáng yêu ngồi trong lòng cô.
"Chỉ là một con mèo lông trắng, anh sẽ cho người đi mua một con y hệt, giành đồ của người khác là không tốt!" Người đàn khẽ nâng khóe môi, thanh âm trầm thấp nói.
"Ân vậy người ta nghe lời anh!" Tiêu Điềm Điềm mị nhãn càng thêm yêu mị, ngoan ngoãn đáng yêu nói.
"Như vậy mới ngoan!" Người đàn ông cất giọng tà mị khẽ khen.
Hai người đi đến quầy lễ tiếp tân trả phòng, trong lúc chờ đợi, người đàn ông tóc bạc xoay người lười biếng dựa lưng vào bàn đá hoa cương.
Trong lúc lơ đễnh lại quét mắt nhìn sang phía cô, đôi mắt tím thần bí lãnh đạm không chút gợn sóng bỗng như phát hiện cái gì đó mà khẽ động.
"Vân tiểu thư, là sợi dây chuyền này đúng không ạ?" Quản lý mỉm cười nhìn cô hỏi.
Vân Tịch cầm sợi dây chuyền trên tay cẩn thận xem xét coi có chỗ nào sứt mẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quan-sung-hon/747556/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.