Ngồi trên chiếc xe Mercedes-AMG G63, phía trước ngoài có hai anh trai quân nhân ra, thì cô lại được một mình ngồi phía sau, cả không gian tĩnh lặng, ngoài tiếng xe cộ bên ngoài, bên trong không có một ai nói chuyện, cái vị trưởng nhóm kia, dĩ nhiên là cô phải đi chung xe cùng anh ta, vị này ngoài mặt lạnh và mặt lạnh ra thì cô thấy chính là cứng nhắc như một khúc gỗ.
Nhìn anh ta, cô bỗng cảm thấy nhớ đến gương mặt gỗ của đại sư huynh, đẹp thì đẹp đó, nhưng cứ như một khúc gỗ sống thì nhìn thật khôi hài, đại sư huynh chính là từ lúc sinh ra khuôn mặt vốn đã lạnh lùng sẵn nên cứng nhắc vẫn là mãi cứng nhắc, luôn trở thành đối tượng bị trêu đùa của cô và nhị sư huynh.
Vừa trở về chưa được bao lâu mà cô bỗng biến mất như thế, anh trai và cha chắc chắn sẽ lo lắng lắm đây, mà trước khi đi cô lại quên để lại lời nhắc nhủ, ài, thầm kêu không ổn một tiếng sau đó lấy điện thoại ra, vừa mở điện thoại lên thì chính là hơn mười cuộc gọi.
"…"
Ai da, mười cuộc gọi của cha và mười ba cuộc gọi của anh trai, sao cô lại quên mở chuông điện thoại lên chứ nhỉ? Cô đi như thế, bác Diên hẵng là nói với họ rằng có quân nhân tới nhà tìm và bắt cô đi như thế, nên đã khiến họ mới lo lắng cấp tốc gọi đến cho cô?
Vân Tịch càng nghĩ lại càng có chút đau đầu, gì vậy chứ, cô chỉ là vừa mới về nước không bao lâu mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quan-sung-hon/747544/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.