Hứa Tân Di nói những lời này không hề kiêng dè, trước mặt công chúng, không cho Hứa Vi Nhân chút mặt mũi, quả thực là ở trần trụi đánh thẳng vào mặt cô ta. Đặc biệt là đôi mắt đầy bắt bẻ của Hứa Tân Di kia, trên dưới đánh giá cùng đề phòng Hứa Vi Nhân, như thật sự xem Hứa Vi Nhân trở thành cái loại đàn bà dốc sức kiếm đàn ông đổ vỏ. Hứa Vi Nhân thu hồi tầm mắt, gương mặt gầy ốm càng thêm xanh trắng thêm vài phần, người xung quanh nhìn nhìn, không tự chủ mà dùng ánh mắt thương tiếc nhìn cô, không tiện vì người đẹp đứng ra xung đột với Dịch Dương, đều dùng ánh mắt chỉ trích nhìn Hứa Tân Di, bất bình dùm cho Hứa Vi Nhân. Có người nghĩ sao nói vậy, nói chuyện không trải qua đại não, nói thẳng không cố kỵ: "Lời này của Dịch thiếu phu nhân không khỏi cũng quá khó nghe." "Hứa tiểu thư lẻ loi một mình nuôi con trai, trước nay không nghĩ tới phiền toái người khác, càng không nhầm vào Dịch tiên sinh, cô cần gì phải ở tại đây phỏng đoán những chuyện chưa từng xảy ra, đổ hết tội lỗi lên người con gái đáng thương này?" "Hôm nay là sinh nhật của Giang tiên sinh, mọi người không cần thiết vì chuyện của tôi mà không thoải mái." Hứa Vi Nhân làm bộ dạng nhẫn nhục, cười nói: "Mọi người nói chuyện vui vẻ, tôi đi trước." "Này... Hứa tiểu thư..." Hứa Tân Di thấp giọng nói nhỏ ở bên tai Dịch Dương: "Em hành động như vậy có gây phiền phức cho anh không?" Dịch Dương mặt vô không cảm xúc, nói: "Không có." "Vậy là tốt rồi, Hứa Vi Nhân không vui em thì vui." Trong phòng khách rộng lớn vang lên tiếng đàn piano du dương, Giang Hoài từ lầu hai xuống dưới, nâng ly rượu vang đỏ trong tay, nho nhã có lễ phép tỏ vẻ cảm ơn khách khứa đã đến tham dự, khi đi đến gần Dịch Dương, cười nói: "Dịch tiên sinh, đã lâu không gặp." "Hôm nay là sinh nhật Giang tiên sinh, sao không thấy Giang tiên sinh xuất hiện?" "Ba của tôi còn ở trên lầu giải quyết chút việc nhỏ, đợi lát nữa sẽ xuống, trước lúc đó, tôi có người muốn giới thiệu cho Dịch tiên sinh nhận thức." Bên cạnh Giang Hoài là một người đàn ông hào hoa phong nhã nhìn Dịch Dương mỉm cười. Người đàn ông kia duỗi tay với Dịch Dương, lễ phép nói: "Chào Dịch tiên sinh, tôi họ Chu, thuộc Long Đằng Điền Sản, phía nam thành phố có cái một hạng mục công trình, muốn tìm kiếm người hợp tác, không biết Dịch tiên sinh có cảm thấy hứng thú hay không?" *Long Đằng Điền Sản: Đọc bản hiệu đúng theo thứ tự tiếng việt là Điền Sản Long Đằng, hay là Bất động sản Long Đằng. Hứa Tân Di nhạt nhẽo nghe nghe, tuy rằng không biết công trình phía nam thành phố là cái gì, nhưng từ phản ứng của Dịch Dương tới xem, chắc là cái một công trình lớn. "Chu tiên sinh thật có bản lĩnh, hạng mục công trình phía nam thành phố cũng lấy đến tay được." Chu tiên sinh cười nói: "Lấy đến tay không tính bản lĩnh, ăn xong mới tính, đáng tiếc Long Đằng Điền Sản ăn không vô, đành phải phân cái bánh kem thơm ngon này, muốn hợp tác chung với Dịch tiên sinh, không biết ngài có hứng thú hay không. Nếu có thì chúng ta lên lầu tán gẫu một chút, thế nào?" Giang Hoài như là thật sự chỉ là người bắc cầu: "Tôi có thể cung cấp địa điểm cho hai ngài, phòng khách tại lầu hai luôn chào đón hai ngài." Chu tiên sinh cười nói: "Vậy tôi xin phép ở lầu hai đợi Dịch tiên sinh đến." Nói xong, hai người rời đi, bước lên lầu. Hứa Tân Di nửa híp mắt: "Có gian trá!" Dịch Dương gật đầu: "Ừ." "Vậy anh có đi không?" "Đi." Dịch Dương nhìn cô cười: "Không có gì để sợ." Nói xong, đưa ly rượu vang đỏ cho Hứa Tân Di, bình tĩnh bước lên lầu hai. Hứa Vi Nhân trà trộn ở trong đám người, thấy Dịch Dương lên lầu hai, làm như không có việc gì, cũng rời khỏi phòng khách tần trệt, đi về hướng khác lên lầu hai. Đôi mắt Hứa Tân Di đã sớm đặt ở trên người Hứa Vi Nhân, thấy Hứa Vi Nhân lên lầu, thì biết con nhỏ này giở trò gì rồi, né qua đám người, thấy không ai chú ý đến mình, cũng lặng lẽ dời bước lên lầu hai. Dịch Dương chân trước vừa bước vào, Hứa Vi Nhân đi theo sau lưng, cũng đóng cửa lại. Quả nhiên có âm mưu! Người đều tập trung ở lầu một, lầu hai không có ai. Hứa Tân Di dán chặt lỗ tai lên vách cửa phòng, ngừng thở lắng nghe động tĩnh bên trong. ―― "Sao một chút động tĩnh cũng đều không có vậy nè? Âm thanh nói chuyện cũng không nghe được, bọn họ không nói lời nào, ở bên trong làm cái giống gì?" ―― "Tình nhân cũ gặp mặt, tình chàng ý thiếp, ôm nhau nhớ lại đoạn tình yêu vườn trường, đừng có nói là ở bên trong..." Hứa Tân Di trong đầu suy nghĩ những chuyện không tiện nói ra. Hứa Tân Di nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay sắp bấm lòng bàn tay ứa máu, cô sắp vọt vào cũng may tự kiềm chế được, cô hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại, tự nhủ phải tin tưởng Dịch Dương. ―― "Không được, mày phải bình tĩnh lại, Dịch Dương sẽ tuyệt đối không làm chuyện gì xằng bậy." ―― "Nhưng lỡ như Dịch Dương bị bỏ thuốc giống như lần sinh nhật của Tần Nghiên thì sao... Bỏ thuốc? Đúng, lấy thủ đoạn cùng âm mưu như Hứa Vi Nhân, mấy chuyện loại này nhất định làm ra được!" ―― "Cũng không biết Dịch Dương có dài trí nhớ hay không, lỡ như bị Hứa Vi Nhân bỏ thuốc... Làm Hứa Vi Nhân thực hiện được thì làm sao bây giờ?" Những chuyện đó, Hứa Tân Di tưởng cũng không dám tưởng. Cô đều đã nghĩ kỹ rồi. ―― "Nếu Dịch Dương thật sự ngu như vậy, dám thật sự làm cái gì với Hứa Vi Nhân, mình sẽ ly hôn với tên chó già Dịch Dương này ngay lập tức!" Nhưng cô dán tai ở cửa nghe lâu như vậy, cũng không nghe ra động tĩnh gì. Trong phòng, Dịch Dương ấn đường nhíu chặt, lạnh nhạt nhìn Hứa Vi Nhân đang đứng trước mặt anh, nói có chuyện quan trọng muốn nói với anh. "Cô dùng tên tuổi của Giang Hoài tới gặp tôi, chắc là có chuyện gì không thể làm người khác biết..." Dịch Dương nhìn nhìn đồng hồ: "Thời gian của tôi không có nhiều, nói đi." Hứa Vi Nhân cắn răng, làm như bất cứ giá nào cũng phải nói cho bằng được: "Dịch Dương, tuy rằng mấy năm chúng ta không gặp, nhưng tốt xấu gì cũng có mấy năm làm bạn học, chúng ta không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng sao?" Dịch Dương lạnh nhạt nhìn cô. Biểu tình đáng thương nhìn anh, đáy mắt nhu tình như nước, làm người ngoài thấy, chỉ sợ thật đúng là cho rằng Hứa Vi Nhân thực sự từng có một đoạn tình cảm với anh. Đặt ở từ trước, chắc chắn anh sẽ bị gương mặt cùng biểu cảm này của Hứa Vi Nhân lừa, nhưng chỉ tiếc kỹ thuật diễn của Hứa Vi Nhân quá kém so với Hứa Tân Di. Nhu tình như nước sao? Không phải diễn như cô ta vậy! Tốt xấu gì cũng phải học tập Hứa Tân Di, thời điểm nhìn anh trong ánh mắt đúng lý hợp tình chỉ có mình anh trong đó, mà không phải như cô ta, vô ý thức chột dạ, ánh mắt mơ hồ không biết bản thân đang làm gì, diễn dỡ tệ, nhìn là biết. Hai năm xem quen biểu cảm nhu tình như nước của Hứa Tân Di, Dịch Dương không giữ lại chút tình cảm nào, nói thẳng: "Nếu tôi nhớ không lầm, lúc học đại học quan hệ giữa tôi và cô cũng không có thân, bạn bè bình thường còn không tới, giữa tôi và cô có cái gì để nói?" "Vậy anh còn nhớ rõ buổi tối bốn năm trước, một ngày trước lúc em rời khỏi thành phố A không? Anh có nhớ những chuyện từng xảy ra trong một căn phòng VIP ở khách sạn Hilton không?" Dịch Dương từng dừng chân không ít khách sạn, chuyện bốn năm trước sao anh có thể nhớ rõ, hai mắt híp lại: "Bốn năm trước?" "Anh đã quên cũng không sao..." Cô đã sớm chuẩn bị tốt tờ xét nghiệm ADN, đưa ra trước mặt Dịch Dương: "Đây là tờ xét nghiệm ADN, anh nhìn xem đi." Dịch Dương không cần xem cũng biết, tờ xét nghiệm ADN này khẳng định là nói đứa con trai của Hứa Vi Nhân là của anh. Thấy Dịch Dương không tiếp, Hứa Vi Nhân cười khổ nói: "Như thế nào? Bốn năm trước anh có lá gan làm, hiện tại không có can đảm thừa nhận đứa nhỏ này là của anh?" Dịch Dương nhìn cô, cũng không nói chuyện. "Dù anh không thừa nhận, thì xác thật đứa nhỏ này là của anh. Trước khi về nước em cũng đã biết anh kết hôn, em nghiêm túc nghĩ tới, em sẽ không mang con tới tìm anh, nhưng hiện tại em thật sự không còn cách nào, Dịch Dương, anh nhìn xem tờ xét nghiệm ADN này được không? Thằng bé thật sự là con của anh đó!" Trong mắt Hứa Vi Nhân ngập nước, nhiều vài phần ăn nói khép nép cầu xin cùng chờ đợi, nhìn không giống như diễn. Cái này càng kỳ quái, tại sao Hứa Vi Nhân một mực chắc chắn đứa trẻ đó là của anh? "Tôi không biết tại sao cô lại nhận định người từng có một đêm với cô vào bốn năm trước là tôi, nhưng tôi có thể nói cho cô, con trai của cô, không phải của tôi." Hứa Vi Nhân tờ báo cáo kết quả xét nghiệm ADN trên tay khẽ run, làm như không thể tin được Dịch Dương lại lạnh nhạt vô tình đến nước này. "Thằng bé thật sự là con của anh, tại sao anh lại không tin? Xét nghiệm ADN rõ ràng như vậy, chẳng lẽ em còn sẽ lừa anh sao? Bốn năm trước anh uống say, em cũng uống say, anh không nhớ rõ, nhưng em nhớ rõ! Sau khi em ra nước ngoài không lâu thì phát hiện mình mang thai, em có con của ai, trong lòng em rất rõ ràng!" Cô đi đến trước mặt Dịch Dương, đưa tờ xét nghiệm ADN đến trước mắt anh: "Anh nhìn xem, xét nghiệm ADN nói hai người là cha con." Dịch Dương nhìn thoáng qua giám định báo cáo: "Cô uống say còn dám khẳng định đứa trẻ đó là của tôi? Tờ báo cáo này là giả." "Giả?" "Xét nghiệm ADN cũng chỉ lừa được cô mà thôi, chắc cô hẳn là biết, cô ở trong mắt Giang Hoài đã hoàn toàn mất đi giá trị, cho nên mới tới tìm tôi?" "Em... Không phải! Thằng bé thật là của anh mà! Dịch Dương, anh nhìn cho rõ ràng, thật là của anh!" Nói đến đây, Hứa Vi Nhân kích động lên, vẻ mặt phẫn hận nói: "Em không rõ, Hứa Tân Di có cái gì tốt? Biến anh thành cái dạng này! Anh trong trí nhớ của em không nên là cái dạng này, anh cũng không có khả năng thích một người phụ nữ như cô ta." Dịch Dương hỏi lại: "Vậy tôi đây hẳn là thích dạng phụ nữ gì?" "Hứa Tân Di kiêu ngạo ương bướng tính tình xấu xa, lớn lên không bằng em, dáng người cũng không bằng em, bốn năm trước anh chướng mắt em, tại sao hiện tại lại nhìn trúng Hứa Tân Di?" "Nếu cô còn chưa rõ, tôi có thể nói cho cô, thích một người không phải dựa vào đôi mắt, mà là dựa vào cảm thụ từ con tim, đúng vậy, thật sự cô xinh đẹp, dáng người cũng tốt, nhưng trong ánh mắt của cô chứa đầy tham lam, làm tôi rất khó chịu." Hứa Vi Nhân cười lạnh: "Tham lam? Chỉ có mình tôi tham lam sao? Hứa Tân Di không có sao? Anh thích cô ta đến như vậy, anh xác định cô ta thích chính là anh mà không phải tiền của anh sao?" "Cho nên tôi đang nghiệm chứng." Dịch Dương nói: "Cô có biết làm cách nào để phán đoán một người con gái có phải thật lòng thích cô hay không sao? Nếu một người con gái nhìn thấy tôi cùng một người phụ nữ khác ở chung một chỗ, cô ấy sẽ không tự giác mà gây chuyện, sẽ ghen. Tôi biết, hiện tại cô ấy đang ở trước cửa, cho nên tôi mới lãng phí thời gian nói chuyện với cô." Hứa Vi Nhân không thể tin tưởng mở to mắt nhìn anh: "Anh lấy tôi tới nghiệm chứng Hứa Tân Di có thật lòng với anh hay không?" Dịch Dương không đê ý đến, nhìn đồng hồ. "Trước nay tôi chưa từng nghĩ đến chuyện hợp tác với Long Đằng Điền Sản, phiền cô chuyển lời đến Giang Hoài, lần sau đừng tự cho thông minh. Được rồi, đã đến giờ, tôi nghĩ giữa tôi và cô hẳn là không có gì khác để nói, chuyện đứa nhỏ đừng vọng tưởng đè ở trên đầu tôi. Tờ xét nghiệm ADN này là thật hay giả... Tôi hy vọng trong lòng cô tự hiểu rõ ràng, không có chuyện gì tôi đi trước." Nói xong, anh xoay người đi thẳng đến cánh cửa phòng. "Dịch Dương, hôm nay anh không nhận đứa nhỏ này, sau này anh nhất định sẽ hối hận!" "Tôi làm tôi sẽ nhận, không phải tôi làm tôi tuyệt đối sẽ không gánh vác, tôi cũng xin khuyên cô một câu, biết rõ cha của con cô là ai rồi hãy lớn tiếng chỉ trích, không thì ngậm chặt miệng lại, đừng để rước họa vào thân lúc đó không có thời gian để cô hối hận đâu." Giọng nói rơi xuống, Dịch Dương kéo ra cửa phòng. Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Hứa Tân Di dán tai lên cửa nghe lén, cửa mở ra, không chỗ trụ, cả người lảo đảo ngã vào trong lòng ngực Dịch Dương. Hứa Tân Di ngẩng đầu nhìn Dịch Dương, trên mặt là nụ cười xấu hổ. Dịch Dương một tay nâng cô, ôm cô vào sát trong lòng ngực, tay kia đóng cửa lại. Hứa Tân Di quay đầu lại, trong nháy mắt thấy cặp mắt oán hận đầy ghen ghét của Hứa Vi Nhân sau khe hở cánh cửa ở dần dần đóng lại kia. Đến chỗ ngoặt, Hứa Tân Di gấp không chờ nổi nắm lấy áo sơ mi trước ngực của Dịch Dương hỏi: "Sao anh lại ở chung một chỗ với Hứa Vi Nhân? Không phải anh nên nói chuyện hợp tác với Giang Hoài và người tên Chu tiên sinh kia sao? Hai người ở trong phòng nói cái gì?" "Là Giang Hoài thiết kế, anh ta muốn cho anh và Hứa Vi Nhân có không gian nói chuyện riêng." Hứa Tân Di ra vẻ kinh ngạc, giả vờ hỏi: "Nói? Hai người nói chuyện gì?" "Cô ta nói đứa trẻ đó là con của anh, em tin sao?" Đã sớm làm xét nghiệm AND, Hứa Tân Di như thế nào sẽ tin, lập tức cười cười, nói lấy lòng: "Ông xã, em đương nhiên tin tưởng anh nha. Còn có cái gì nữa? Hai người còn nói cái gì nữa hả?" "Không có nói thêm cái gì." Hứa Tân Di nghĩ nghĩ, nói: "Nhưng em cảm thấy rất kỳ quái, trước đó không phải c Hứa Vi Nhân và Giang Hoài ở bên nhau sao? Hiện tại như thế nào lại... " "Giang Hoài từ bỏ cô ta, cho nên cô ta mới tìm tới anh." "Từ bỏ? Tại sao?" "Đại khái là bởi vì biết đứa con trai kia của Hứa Vi Nhân, vừa không là của anh, cũng không phải của anh ta, em nói thử xem, anh ta có lý do gì không buông tay từ bỏ Hứa Vi Nhân?" "... Nói cũng đúng." Nói xong, Hứa Tân Di nhìn áo của Dịch Dương, tự động dùng tay mò mò, tìm tìm kiếm kiếm cái gì đó trên áo sơ mi cùng áo khoác vest của anh. Dịch Dương thấy nhột nhột, giơ tay lên, dễ như trở bàn tay nắm lấy mười cái móng vuốt của cô: "Em làm gì đó?" Hứa Tân Di " he he" cười đầy gian trá: "Từ sớm em đã đoán được sẽ có một màn này, cho nên vì đề phòng con nhỏ điếm thúi Hứa Vi Nhân kia giở trò đồi bại đối với anh, em đã lén nhét một cây bút ghi âm vào trong áo của anh, chỉ cần con nhỏ đó dám giá họa gì gì đó cho anh, bằng chứng như núi, con đó muốn nói gì cũng chết bẹp, hehehe!!!" Dịch Dương biểu tình cứng đờ, đầy kinh ngạc, nhân lúc anh đang ngẩng người, Hứa Tân Di tránh thoát bàn tay to ấm áp của anh, năm cái móng vuốt mò mò vuốt vuốt bò vào bên trong áo khoác vest của anh, luồn hai ngón tay vào trong túi nhỏ, lấy ra một cây bút ghi âm loại nhỏ, trên thân bút còn lóe lóe sánh sáng đỏ, chứng tỏ đang trong quá trình ghi âm. "Em thật muốn nghe nghe thử xem, con nhỏ điếm thúi Hứa Vi Nhân kia nói cái quỷ gì với anh!" Dịch Dương: "... Hứa Tân Di, em đưa bút ghi âm cho anh! Ai dạy em!" Không biết cô ấy học hư từ ai, anh mà biết thì sẽ cách ly cô ấy thoát khỏi người đó!!! P/s: ad có lời nói với mọi người: Mấy chương trước có tình tiết nhắc tới cái chết của cha Dịch Dương, ông chết vì tai nạn xe, lý do, tài xế uống rượu, không đủ tỉnh táo điều khiển xe, gây ra tai nạn, cả hai người là cha Dịch Dương và tài xế đều chết trong vụ tai nạn đó. Nên từ nhỏ Dịch Dương đã rất chán ghét những thức uống có cồn, anh chỉ uống một ly trong giao tiếp, không bao giờ uống ly thứ hai, nên, không có chuyện anh uống say đến bất tỉnh nhân sự. Bây giờ thì mọi người đã biết đứa con trai của Hứa Vi Nhân có phải là con của Dịch Dương hay không rồi nha. Hết chương 62
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]