Cô không thể tin tưởng hô lên một cái tên, "Liễu Li?"
"Tiểu thư đã nhận sai người." Người phụ nữ sắc mặt cứng đờ, rời khỏi Mạt Lị thật nhanh.
"Liễu Li, từ từ!"
Mạt Lị xoay người muốn đuổi theo, một cặp vợ chồng trẻ chắn trước mặt cô, có vẻ kính cẩn, cô một chữ cũng nghe không hiểu, bị người cản đường, cô chỉ có thể nhìn bóng dáng Liễu Li biến mất trong biển người.
Minh Lại đi tới, "Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi cũng không biết." Mạt Lị phảng phất thấy được cứu tinh, "Tôi nghe không hiểu bọn họ đang nói gì."
Minh Lại sờ sờ đầu cô, rồi mới đứng ra dùng tiếng Nhật lưu loát nói chuyện với vợ chồng kia, nghe hai người kia nói ra một câu gì đó, hắn còn quay đầu lại nhìn Mạt Lị cao hứng mà cười cười, Mạt Lị vẻ mặt mờ mịt, cuối cùng vợ chồng kia mang theo đứa trẻ rời đi.
"Bọn họ nói cái gì?"
"Bọn họ muốn xin lỗi cô, bởi vì con họ đụng phải cô, tôi nói với họ là không sao cả." Minh Lại nhặt lên kẹo bông gòn rơi trên mặt đất, ném vào thùng rác bên cạnh, "Còn muốn ăn kẹo bông gòn không? Tôi đi mua một cây."
"Không cần." Cô lắc đầu, "Vậy thúc đột nhiên nhìn tôi cười cười là sao?"
"Cái này à......" Minh Lại thần bí hề hề cười lên tiếng.
Cái này làm Mạt Lị càng tò mò, "Rốt cuộc nói cái gì, thúc mau nói cho tôi biết!"
"Bọn họ nói một câu: Thực xin lỗi, vừa mới con tôi đụng vào bạn gái cậu."
Mạt Lị: "......"
"Ha ha, thực buồn cười đúng không? Cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-nich-sung-manh-the-qua-dang-yeu/532430/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.