Phương Dự thong dong có lệ, "Dạ dạ dạ, lão nhân gia là anh minh thần võ nhất, nhìn rõ mọi việc. Ba mau uống chén canh gà đi, để con trở về báo cáo kết quả công tác."
Ông lão hừ mạnh một tiếng, mặt lạnh đối đãi đối phương nhưng vẫn bưng chén lên.
Phương Dự đã sớm quen với cha mình khinh bỉ chính mình, đều nói nhà có người già như có con nít, hài tử này của nhà hắn cũng thật quá khó hầu hạ.
Mạt Lị mới vừa đi ra bệnh viện, liền thấy được ở xa xa Đường Nhiễm Mặc cùng Tống Nhiễm, bọn họ đang nói chuyện, không lập tức thấy được Mạt Lị.
Đối với Tống Nhiễm, trong lòng Mạt Lị vẫn kiêng kị, Tống Nhiễm không giống như những phụ nữ khác cô đã gặp trước đây. Cô ấy tính cách rộng rãi, không có tâm tư xấu xa gì, trừ bỏ cô ấy thích Đường Nhiễm Mặc, trên người cô không có bất cứ chỗ nào làm người khác không thoải mái, chỉ bằng điểm này cũng đủ làm Mạt Lị khó chịu.
Cô đang định đi ra phía trước, bỗng nhiên một bàn tay vươn ra kéo cô vào trong một góc, tiếp theo miệng cô bị một bàn tay che lại. Mạt Lị hoảng sợ mở to hai mắt, đối phương rất mau sờ sờ đầu cô làm cô bình tĩnh lại.
"Tiêu tiểu thư đừng sợ, là tôi." Tống Lan mỉm cười nói, ngữ khí mềm nhẹ dễ gây thiện cảm với người khác, anh nhẹ nhàng buông tay che miệng cô ra, "Cô đừng kêu Đường Nhiễm Mặc tới, lần trước anh ta thiếu chút nữa chặt đứt tay tôi."
"Anh... buông tôi ra." Cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-nich-sung-manh-the-qua-dang-yeu/532419/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.