Mạt Lị ấp úng không trả lời được, dưới ánh mắt thâm tình của hắn, cô dần dần xấu hổ cúi đầu. Lúc nào Đường Nhiễm Mặc cũng có vẻ thành thục ổn trọng, cô đều cảm thấy mình thật sự quá ngây thơ, cô mếu máo nắm lấy tay hắn, nói không nên lời.
Hồi lâu, mềm mại thanh âm mới một lần nữa vang lên, "Thực xin lỗi, cháu biết sai rồi."
Cô không nên chưa nói lời nào với hắn đã rời đi... Lần này, là cô nghiêm túc xin lỗi.
Môi Đường Nhiễm Mặc cong lên, hắn lại hôn lên khóe mắt cô, vươn đầu lưỡi liếm đi nước mắt chưa khô, giọng khàn khàn, "Nếu lại có lần sau... tôi sẽ đem khóa cháu lại."
Trái tim Mạt Lị hung hăng nhảy nhảy, cô không xác định lời này của hắn là nghiêm túc hay vui đùa, nhưng khi thấy bộ dáng hắn cười khẽ, cô cũng không dám chơi trò mất tích nữa.
Mấy ngày nay cô đều trở thành cô gái thật ngoan ngoãn, sợ làm gì đó sẽ chọc tới Đường Nhiễm Mặc. Mà Đường Nhiễm Mặc nhìn cô ngoan ngoãn như con cừu non cũng cảm thấy thú vị, phải biết rằng trước kia, tiểu nha đầu này mỗi lần lấy lòng hắn không phải vì ăn đậu hũ hắn thì lại có mục đích riêng, đơn thuần lấy lòng hắn như vầy cảm thụ cũng thật đủ mới mẻ.
Bất quá buổi tối hôm nay, cô ngồi trên sô pha nhấm nháp một hộp kem, cắn cắn cái muỗng bộ dáng muốn nói lại thôi, đã giằng co vài phút.
Cuối cùng, Đường Nhiễm Mặc buông máy tính trong tay ra, cười như không cười nhìn cô, "Cháu lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-nich-sung-manh-the-qua-dang-yeu/532417/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.