Tiếng nổ mạnh kinh động tới không ít người, công viên giải trí bị cảnh sát phong tỏa, là An Nhiên mang theo đội cảnh sát tới. Lúc Đường Nhiễm Mặc ôm Mạt Lị xuất hiện ở tuyến cảnh giới, hai cảnh sát vừa định tiến lên một bước ngăn hắn lại, đã bị hàn ý trong mắt hắn làm cả kinh sửng sốt.
An Nhiên đi tới, "Để cho bọn họ đi ra ngoài."
"Vâng!" Hai cảnh sát lùi lại, may mắn An Nhiên tới kịp thời.
Muốn Đường Nhiễm Mặc chào hỏi là không có khả năng, thế là Mạt Lị thập phần lễ phép vấn an: "Chào dì An."
An Nhiên thấy rõ vết thương trên người Mạt Lị trên người, thần sắc cứng đờ, lại rất mau lấy ngữ khí trêu chọc: "Bị thương như vậy còn tỏ ra không có việc gì, chào cái gì mà chào? Còn không mau đi bệnh viện?"
"Cảnh sát An, tôi không hy vọng có truyền thông ảnh hưởng đến Mạt Lị." Đường Nhiễm Mặc cùng An Nhiên liếc nhau, hai người từng người tính toán.
An Nhiên nói: "Yên tâm, chuyện này tôi sẽ phong tỏa tốt, sẽ không có người biết Mạt Lị là đương sự."
"Tốt." Đường Nhiễm Mặc rất nhỏ gật đầu, ôm Mạt Lị rời đi.
Có cảnh sát mới tới chạy lại hỏi: "Đội trưởng, người kia là ai nha, khí tràng mạnh như thế."
An Nhiên liếc mắt anh ta một cái, thuận miệng nói: "Là người cậu không thể chọc vào."
Trong trí nhớ của cô, Đường Nhiễm Mặc là một người đối với bất luận sự tình gì đều sẽ không để tâm, như thế nào lại chiếu cố Mạt Lị như vậy? Đáng thương Mạt Lị không cha không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-nich-sung-manh-the-qua-dang-yeu/532405/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.