Mạt Lị nhìn Đường Nhiễm Mặc, lại nhìn Dung Huyên, do dự trong chốc lát, mới nhỏ giọng mở miệng, "Hai người nói chuyện công việc sao? Cháu đi ra ngoài trước. Thật ngượng ngùng đã quấy rầy..." "Đứng lại." Mạt Lị dừng lại, có chút không rõ tình huống. Khó thấy được bộ dáng ngốc ngốc, thật là đáng yêu... Đường Nhiễm Mặc che dấu, khụ một tiếng, tiếp theo mang theo âm không cho phép cự tuyệt, nói: "Lại đây." Mạt Lị nghe lời đi đến bên người hắn, thấp thỏm, "Thúc thúc......" Nghe tiếng xưng hô này, Dung Huyên im lặng một lát, rồi cánh tay ôm quanh ngực thả lỏng lại. Đường Nhiễm Mặc vươn tay, vốn định lôi kéo Mạt Lị ôm vào trong lòng ngực, chính là hắn liếc liếc mắt tới Dung Huyên, cuối cùng sửa lại vỗ vỗ đầu Mạt Lị, "Tại sao đến đây?" "Cháu là......" Mạt Lị dừng lại, cô đồng dạng cũng nhìn Dung Huyên, vốn dĩ muốn nói là về việc Phương Dự, sau đó miệng vòng cong một cái, cô đổi thành: "Cháu nhớ thúc thúc nha, cho nên tới đây tìm."
Đây đích xác cũng là lời nói thật, đối với tình yêu cuồng nhiệt, chẳng sợ một phút đồng hồ không nhìn đến đối phương của như cách ba thu, cô thời điểm ở trong trường giáo sư giảng cái gì cũng đâu có chú ý nghe. Đường Nhiễm Mặc trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng nhu hòa, tia nhu hòa lóe qua làm động lòng người, hắn nhéo nhéo thịt mềm mềm trên mặt cô, "Miệng lưỡi trơn tru." Tuy rằng miệng lưỡi trơn tru, nhưng thật là nói đến sâu trong tâm khảm hắn. Đáng tiếc lúc này hắn không thể ôm cô vào trong ngực rồi hung hăng mà hôn môi cô, thế là Dung Huyên lúc này lại có vẻ phá lệ chướng mắt. Hắn nhìn Mạt Lị và ánh mắt hắn nhìn mình, cảm tình bên trong thật sự chênh lệch quá lớn, Dung Huyên không cầm được biểu tình cứng đờ, theo bản năng kêu lên: "Tổng tài..." "Cô có thể đi ra ngoài." Rõ ràng trước đó một khắc biểu tình của hắn ôn nhu như vậy, đối với một tiểu nữ sinh thật yêu quý, một khắc sau nhìn đến hướng cô, hơi thở lại như tuyết bay tán loạn, không một tia ấm áp nào. Dung Huyên hất mái tóc dài ra phía sau, đây là một động tác mê người, cũng là một động tác thị uy, cô hơi hơi mỉm cười, "Tổng tài không phải nói muốn xử lý chuyện của tôi sao? Như thế nào em gái nhỏ vừa tới, tôi liền phải vội vàng đi ra rồi?" Đường Nhiễm Mặc ánh mắt lạnh xuống, "Chuyện của cô, tôi đều có tính toán." "A, em biết chị." Mạt Lị vừa mới bắt đầu cảm thấy Dung Huyên quen mắt, nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng nhớ ra cô là ai, Mạt Lị nghiêng đầu cười: "Chị là Dung Huyên, em ở TV có xem." Mạt Lị biểu hiện đến giống như một fan hâm mộ, Dung Huyên cũng khéo léo, cô lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, "Có thể làm em gái nhỏ nhớ kỹ, là vinh hạnh của tôi." "Đúng rồi...... Vừa mới rồi lúc em tới đây, nhìn thấy có rất nhiều phóng viên vây quanh Tống Lan... Hai người kết giao với nhau hay sao?" Này này em gái, đừng hỏi trắng ra như thế! Dung Huyên bỗng nhiên cảm thấy, chính mình có phải làm sai hay không, cô tự mình luôn miệng nói kết giao cái gì, nhưng như thế nào từ lúc tiểu nha đầu này nói ra chữ này, cô liền cảm thấy khó chịu? "Tôi cùng Tống Lan, chuyện kết giao này nói ra còn có chút quá sớm."
"Chính là truyền thông đều đang nói hai người kết giao nha, thúc thúc......" Mạt Lị sờ lên cằm, "Thúc sẽ không chính là bởi vì chuyện này mà cáu kỉnh chứ?" Đường Nhiễm Mặc hừm một tiếng trong cổ họng, cái gì mà kêu cáu kỉnh? Đây là dùng để hình dung tiểu hài tử đi, hắn xoa đỉnh đầu cô, "Chuyện này không quan hệ đến cháu, không cần phải xen vào." Mạt Lị bắt lấy tay hắn, nỗ lực cứu vớt tóc của mình, "Tuy rằng Dung Huyên là đi theo lộ tuyến thanh thuần, nhưng mà luyến ái là tự do, thúc không để ngăn chặn uyên ương!" Cô cơ hồ lập tức minh bạch được trọng điểm là ở đâu, hiện tại sự nghiệp Tống Lan cùng Dung Huyên đang lên như diều, Thịnh Thế cũng cố ý phát triển bọn họ ra thế giới, lúc này tuôn ra tin tình yêu không phải là quyết định sáng suốt. "Cháu hoài nghi quyết định của tôi, phải không?" Âm cuối hắn cao lên, có chỗ nói không nên lời thật gợi cảm. Mạt Lị lập tức trầm mê trong tiếng nói của hắn, tim đập nhanh một phân, ngoan ngoãn nắm tay của hắn, tươi cười điềm mỹ, "Thúc coi, dù sao tình yêu của bọn họ đều đã bị truyền thông đem ra ánh sáng, bây giờ phủ nhận cũng không còn ý tứ gì nha. Thúc thúc cũng đừng trách bọn họ, đại minh tinh nói chuyện tình yêu cũng không dễ dàng, không bằng sau này để bọn họ trở thành tình lữ, như vậy cũng là một cơ hội tốt, thúc cảm thấy thế nào?" Hắn trầm ngâm, tựa hồ thật sự có suy xét ý kiến của cô. Mạt Lị choàng qua cánh tay hắn, "Hiện tại không phải đang lưu hành màn ảnh tình lữ sao? Tống Lan cùng Dung Huyên một người soái một người mỹ, thật là xứng đôi, nếu bọn họ đóng phim là nữ chủ nam chủ, ở bên ngoài thực tế là tình nhân, như vậy càng cho người xem ít nhiều cảm thấy thật thỏa mãn đi!" Hắn bị cô làm nũng làm cho không biết giận, thở dài một hơi, lại sờ mặt cô, nhân cơ hội ăn bớt, "Được, đều nghe cháu." Chỉ cần cô vui vẻ liền tốt. "Tổng tài...... Anh thật sự quyết định làm như thế?" Dung Huyên cứng đờ cười một cái, lúc này cô thật sự nóng nảy, cùng Tống Lan trong phim ngoài đời đều là kết giao, cô lập tức nghĩ tới từ "chia tay." Đường Nhiễm Mặc nói: "Tôi cảm thấy kiến nghị này thật hợp lí. Hay là, cô thật sự muốn đóng băng, chôn vùi con đường nghệ thuật của mình?" Dung Huyên kéo kéo khóe miệng, nói không ra lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]