Phương Dự hoài nghi chính mình nghe lầm, biểu tình sững lại, thanh âm lạnh lẽo, "Tiêu Mạt Lị, cháu nói cái gì!"
"Có cậu ở đây, chúng ta như thế nào cũng chụp không được tốt, vậy không bằng thử để cậu đi ra ngoài, nói không chừng lúc cậu không còn ở đây, chúng ta có thể chụp được thật nhanh." Mạt Lị lắc lắc cánh tay Đường Nhiễm Mặc, ý cười trong vắt.
Đường Nhiễm Mặc bắt lấy tay cô, vui vẻ tiếp thu ý kiến cô, "Nói không tồi."
Phương Dự từ trên ghế nhảy dựng lên, "Này, Đường Nhiễm Mặc!"
"Hứa đạo diễn, dẫn người đi."
"Ách...... Cái này......" Hứa Duy có điểm lúng túng, ông hẳn là nên nghe lệnh Đường Nhiễm Mặc, nhưng là Phương Dự cũng không phải người hiền lành a!
Đường Nhiễm Mặc đứng lên, trong chớp mắt tràn ra khí thế như đấng vương, trong không khí cảm giác áp bách thổi đến, lời nói không dung tha người, "Không nghe được tôi nói gì sao?"
"Hứa Duy, ông cmn dám!"
Mạt Lị ngón tay điểm lên môi đỏ, "Hứa đạo diễn là người công ty Thịnh Thế, việc cậu uy hiếp người như thế thật là không được nha. Chính là, là người Thịnh Thế nếu không nghe lời thúc thúc nói... Thúc thúc, thúc sẽ không đem Hứa đạo diễn đóng băng lại chứ?"
Câu nói cuối cùng, cô hỏi như thật ngây thơ.
"Đừng quên Thịnh Thế là thuộc về Tiêu gia." Đường Nhiễm Mặc xoa xoa gương mặt cô, tuy rằng hiện tại hắn rất muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng ở đây người quá nhiều, tiểu cô nương sẽ thẹn thùng, "Cháu có gì yêu cầu, đều có thể nói ra đây."
Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-nich-sung-manh-the-qua-dang-yeu/532367/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.