Thấy Đường Nhiễm Mặc nhìn chằm chằm An Phong Nhã, Mạt Lị ôm một cái cánh tay hắn, thân mật nói: "Thúc thúc, đây là anh họ Bạch Bạch, tên là An Phong Nhã."
Cô nương ngốc này còn nghĩ rằng hắn không biết thân phận An Phong Nhã sao?
Hắn không hề nhìn An Phong Nhã, dắt tay cô, thấp giọng nói: "Chúng ta trở về."
"Được. Bạch Bạch, mai gặp lại! Tạm biệt bạn học An."
Đường Nhiễm Mặc mở ra một bên cửa xe để Mạt Lị đi lên, rồi hắn mới xoay người lại, ánh mắt lạnh tóe ra tinh quang làm người cảm thấy thật khủng bố. Ánh mắt này nhàn nhạt quét qua An Phong Nhã, sau đó hắn lên xe rời đi.
"Ôi, An thần kinh...... Anh không sao chứ......" Thu Bạch Bạch chú ý tới An Phong Nhã thân mình lúc này cứng đờ.
An Phong Nhã lặng im hồi lâu, cuối cùng xoa xoa khóe mắt, khôi phục trạng thái mê người, "Không có gì...... Chẳng qua, bị người cảnh cáo mà thôi."
Không thể phủ nhận, hắn còn quá trẻ, bất luận là ở khí thế, hay kinh nghiệm, hắn vô pháp đối nghịch với người đàn ông kia, thậm chí là nói... cơ hội để người nhìn đến cũng quá mức xa vời.
...
Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống.
Cửa bị đóng lại thật mạnh, cặp sách cũng rơi xuống đất, Mạt Lị bị Đường Nhiễm Mặc đè sát vào tường, môi cũng bị hắn hung hăng liếm mút, môi lưỡi giao triền, nhất thời thanh âm thở dốc triền miên ái muội cả phòng, không khí phút chốc như bị thiêu cháy.
Hồi lâu, khi Mạt Lị thở không nổi hắn mới buông cô ra, đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-nich-sung-manh-the-qua-dang-yeu/532361/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.