Bạch Tiêu Thiên nghe nói sửng sốt, nhưng cuối cùng thì chợt hiểu, phải có lý do gì thê tử của mình mới đến đây vào lúc này.
Lão nghĩ ngợi một lúc, chưa biết nên xử sự thế nào cho phải, đồng thời giữ tôn nghiêm trước bộ thuộc.
Cuối cùng ông chỉ ôm quyền nói :
- Hồng Mai, chúng ta là phu thê, ta không bao giờ có ý làm thương tổn đến nàng, nhưng cách giải quyết trước mắt quan hệ đến đại sự thành bại và vinh nhục của cơ nghiệp với một đời tâm huyết. Chúng ta không nên vì tình riêng mà làm hại đến việc công, làm tiêu tan tiền đồ đang mở ra.
Hứa Hồng Mai lắc đầu, vẻ cương quyết :
- Thần Kỳ bang do cả hai người sáng lập, vì thế việc công hay việc tư cũng có thể coi là một.
Bạch Tiêu Thiên sắc mặt biến sắc dần :
- Hồng Mai, nàng vẫn cố chấp như thế, ta biết làm thế nào?
- Không phải cố chấp. Tôi đòi hỏi quyền lợi chính đáng của mình.
Bạch Tiêu Thiên rụt rè hỏi :
- Vậy theo ý của nàng thì ngu huynh trước mắt phải làm gì?
Hứa Hồng Mai nói rành rọt :
- Ông hãy theo cách trước đây của tôi, giao lại Phong lôi lệnh, từ bỏ trọng trách trong bang, tìm một nơi yên tĩnh tham Tiên tu Phật, dưỡng tâm hồi tính, ngẫm lại sự đời, mười năm sau hãy trở lại, tôi sẽ giao trả Thần Kỳ bang.
Bạch Tiêu Thiên nghĩ: “Người nói năng lưu loát xem ra đúng lý đúng tình, nguyên là từ đầu đã có chuẩn bị, mưu kế đã có sẵn rồi!”
Lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-nhat-kiem/529664/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.