Edit: Nại Nại 
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người) 
___ 
"Tôi không còn thích anh nữa, cũng không muốn quay về Hạ gia." 
Giống như cá nhảy khỏi mặt nước, cô dùng hết năng lượng của mình: "Về sau... chúng ta mạnh ai nấy lo người nấy." 
Sau khi nói ra được những lời này, trong lòng Lý Nhiễm nhẹ nhàng thở ra. 
Thân hình người đàn ông cao lớn đứng dưới ánh sáng của ánh đèn trong phòng khách, sống lưng rộng lớn chặn lại ánh sáng, tạo nên bóng đen một mảnh trong phòng. 
Áp khí trở nên cực thấp, Lý Nhiễm hứng ánh sáng nhìn về phía anh. 
Giọng nói kiêu căng từ trong bóng đêm truyền đến: "Em biết bản thân mình đang nói gì không?" 
Đương nhiên Lý Nhiễm biết mình đang nói cái gì, hai chữ "chia tay" cô đã ấp ủ hơn ba tháng nay, có lẽ còn lâu hơn thế, chắc là hơn ba năm rồi. 
Bóng dáng trước mặt dần dần đến gần, từng bước từng bước một, bức cho Lý Nhiễm không còn chỗ để trốn, thẳng đến khi cô đụng vào bàn trà, trong không khí di động tần số áp bức, cô ẩn ẩn cảm nhận được, người kia đang tức giận. 
Rất nhạt, nhưng khó có thể khống chế. 
Thật lâu rồi Hạ Nam Phương chưa từng phát hỏa, hai năm gần đây càng ngày càng bất động thanh sắc, thói quen cảm xúc vui buồn giận dữ không còn hiện lên trên mặt, Lý Nhiễm cũng không thấy anh tức giận, cô cũng từng có ý đồ thử nghiệm địa vị bản thân trong lòng Hạ Nam Phương là như thế nào. 
Nhưng mà... 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-nay-toi-khong-ga-nua/259557/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.