Edit : Sóc Là Ta - diễn đàn Lê Quý Đôn
Ánh đèn hoàng hôn ấm áp, Úy Hải Lam cứ đứng nhìn anh như vậy, anh chỉ cần đi lên trước một bước nữa là có thể chạm vào cô. Thế nhưng anh lại đột nhiên chần chừ không tiến, nụ cười của cô thật đẹp, hơi nhếch khóe môi vừa đúng dịu dàng, Lôi Thiệu Hành lại cảm thấy cô xa xôi như vậy giống như là bọt biển, vừa chạm vào sẽ biến mất, tựa như sắp mất đi.
Lôi Thiệu Hành chợt nhíu lông mi, trầm giọng nói, "Mặc áo, đi theo anh."
Úy Hải Lam vẫn cười gật đầu như cũ, im lặng khéo léo kiềm nén buồn bực, quả nhiên từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác thật dầy ấm áp mặc vào, rồi sau đó lại trở về trước mặt anh.
Lúc này Lôi Thiệu Hành mới kéo cô qua, dẫn cô từ từ xuống lầu.
Trên thế giới này, mỗi một ngày đều có thể có biến hóa.
Nhưng ban đêm, khu giải trí Vạn Kinh vẫn ca múa mừng cảnh thái bình như cũ. Người nào quan tâm cảnh sinh ly tử biệt, người nào lại quan tâm hôm nay ai phá sản ai phất nhanh ai nhảy lầu ai kết hôn. Đến nơi này, bên ngoài khổ sở ồn ào náo động tất cả đều là mây khói, nơi này chính là nơi mua vui say sưa, quên mọi phiền não quên mọi ưu sầu, không say không nghỉ, không say không về.
Nơi bướm hoa, một mảnh mây tía lóe lên.
Căn phòng đặc cấp hạng sang, chỉ cần là khách quen thường tới Vạn Kinh, không cần nhiều lời tự nhiên cũng biết.
Đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-mau-den-ga-nham-ong-trum-mau-lanh/532296/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.