*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương San nhìn thấy căn phòng lộn xộn, cháo vãi đầy cả mặt đất, mảnh chén vỡ rơi vãi đầy đất, biểu cảm của họ chẳng mấy thay đổi, giống như là cái gì cũng chưa nhìn thấy vậy. Nói trở về thì trở về, úy Hải Lam như một con robot được tra dầu nhớt, động tác hết sức mạnh mẽ lại lưu loát. Cầm lấy túi xách, đứng dậy, cất bước rời đi, không có lấy nửa điểm do dự. Thời điểm cô xuống lầu dưới, cô nghe thấy Vương San bảo với nhân viên, "Nhanh đi quét dọn phòng làm việc của Lôi tiên sinh đi.”
Rốt cuộc thì ai mới giống con nít chứ hả?
Úy Hải Lam cười ra khỏi cửa chính Sở Sự Vụ.
Ngày hôm đó trở về, cũng không thấy Úy Mặc Doanh bám đuôi theo cô. Cô vẫn tưởng rằng chị ta còn muốn bộc phát, kết quả bình an thế này, lại làm cô không được an tâm lắm. Chẳng lẽ đây chính là thói quen, chẳng lẽ mày muốn có người ầm í, cãi nhau với mày...mày mới thấy bình thường, nhưng nếu ngược lại, không phải là mình có bệnh, mà là người kia có bệnh. Thở dài một tiếng, được một đêm yên tĩnh say giấc nồng, không bị giấc mơ bị bóng đè ám.
Lại mấy ngày nữa, hội trường đã được tự động sắp xếp, cũng gần như hoàn hảo rồi.
Mọi người hết sức vui mừng, nghĩ đến những nỗ lực trong thời gian qua quả không uổng phí, càng thêm mong đợi nghênh đón việc công bố sản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-mau-den-ga-nham-ong-trum-mau-lanh/532183/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.