Úy Mặc Doanh nhất thời tươi cười rạng rỡ, lo lắng cũng biến đi mất. Vui sướng nện từng bước chân tiến lên phía trước, khẽ cúi người nhỏ giọng hỏi “Lôi tiên sinh không phải đi Mỹ sao? Nhanh như vậy đã về rồi?” “Cùng bạn bè hẹn gặp mặt xem cuộc vui thôi.” Lôi Thiệu hành ung dung cười nói. “Vậy đã xem xong cuộc vui rồi sao?” Úy Mặc Doanh có chút kinh ngạc. “Đáng tiếc thật, không giống như tôi mong đợi.” giọng điệu của anh dường như có chút thất vọng, rồi lại trở lại bình thường nói “ Vừa rồi nghe nói Úy tiểu thư ở gần đây, nên tôi mới thử vận khí một chút, không ngờ có thể trùng hợp như vậy.” Úy Mặc Doanh lúc trước mời anh đến Úy gia ăn cơm, lúc anh viện cớ để từ chối ra về, cô cười đồng ý, giờ phút này có hẳn sẽ không còn lí do gì để từ chối nữa. Tài xế xuống xe thay cô mở cửa, Úy Mặc Doanh vừa muốn lên xe, liền quay đầu lại liếc cô ở sau lưng, nhỏ giọng dặn dò “Em ngồi xe lão Trương về đi.” Úy Hải Lam khoác chiếc khăn choàng lụa đen lớn, trong màu đen lại lấp lánh kim tuyến, Phú Quý Trương Dương. Khuôn mặt cô lạnh tanh, không có một tia tâm tình dư thừa nào, trừ khoé miệng khẽ nhếch cong, còn duy trì được nụ cười vừa rồi, hết sức nghe lời. Một chiếc xe chạy đện, tầm mắt của cô phóng qua phía trước, không chút hoang mang quét qua bên trong xe anh, lễ phép khách khí chảo hỏi, rồi sau đó đi đến phía chiếc xe vừa đậu. Hai chiếc xe trước sau chạy ra khỏi Trung Hoa Star, song lại đi ngược đường nhau. “Chúng ta đi đâu ăn cơm đây?” Úy Mặc Doanh nghiêng đầu hỏi. Lôi Thiệu Hành trở lại vấn đề này, lịch lãm đáp hai chữ “ Tuỳ cô.” “Nếu anh đã nói vậy, vậy không bằng đến một quán cơm kiểu Hồ Nam ở Thành Nam ….” Bên tai truyền đến giọng nữ, Lôi Thiệu Hành im lặng lắng nghe. Cửa sổ cũng chưa đóng hết, gió lạnh xuyên qua khe hở chui vào bên trong, len vào điỉnh đầu mà thét gào “ Có thể đóng cửa sổ không?” Cửa sổ lập tức bị đóng chặt, Úy Mặc Doanh oán giận trách một câu “ Cũng đã tháng năm rồi, thời tiết quái thật đấy.” Thường nói trời tháng năm giống như gương mặt của đứa bé, quả nhiên là thật, đến nửa đêm đã đổ mưa. Cuồng phong, tia chớp xâm nhập vào Cẩn Viên, Úy Hải Lam bị tia chớp chói mắt làm cho cô giật mình tỉnh giấc. Bên ngoài ầm ầm rung động, cũng không thể ngủ yên, đỉnh thắp ngọn đèn nhỏ, nửa ngồi dậy đọc sách một lát. Cuộc sống yên tĩnh lại một lần nữa trở lại quỹ đạo bình thường sau tiếng sấm nổ, đối mặt với những lời nói bóng nói gió ở bên ngoài, cô một mực không rảnh để ý đến. Tự mình chào tạm biệt thầy, rồi sau đó về nhà chuyên tâm học hành để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp trung học. Triệu Nhàn chẳng bao giờ hỏi qua chuyện học tập của cô, bà cũng chẳng thèm can thiệp, huống chi bà gần đây dường nhu rất bận, nên thường xuyên phải ra ngoài. Trùng hợp cô lại vừa hẹn gặp Viên Viên xong, chỉ là điạ điểm không gần trường. Về những lời đồn đãi kia, Viên Viên một chữ cũng không nói, vẫn như cũ lãng sang chủ đề khác để nói, mỗi lần kết thúc chủ đề luôn là câu nói kia. “ Hải Lam, cậu phải thật tốt đấy.” Người sống một đời, khó khăn cỡ nào. Dĩ nhiên luôn muốn phải sống tốt. Uý Hải Lam từ trước đến giờ đều hiểu đạo lý này. Tháng năm lặng lẽ trôi qua, tháng sáu đã vội vã đến. Buổi thi tốt nghiệp trung học ngày đó, Úy Hải Lam nhận được điện thoại của Vương San “Úy tiểu thư, cô bây giờ đang ở đâu.” “Có chuyện gì sao?” “Lôi tiên sinh muốn dẫn cô đi hưởng tuần trăng mật.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]