Úy Hải Lam rên lên một tiếng, đau đến nỗi cả khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, ý thức dần tan rã không rõ. Khi cô đau đến sắp bất tỉnh, dị vật trong thân thể rốt cuộc lui ra ngoài, hạ thân trống rỗng, thân thể cũng theo đó nhẹ đi, hai chân mềm nhũn vô lực, không cách nào tiếp tục chống đỡ, ngã ngồi xuống đất. Tóc dài đen óng tán loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn bàng hoàng yên lặng, hai mắt trống rỗng không chút ánh sáng. Lôi Thiệu Hành cầm lấy chiếc khăn ướt thủ hạ đưa cho lau tay, nhấc một ly rượu lên, ngay cả đầu cũng không cúi, hai mắt cụp xuống, từ trên cao nhìn xuống cô. Úy Hải Lam ngẩng đầu lên, từ trong mắt anh ta, cô nhìn thấy mình giống như một con kiến hôi khuất nhục sống tạm. Chợt, giữa không trung rơi xuống những giọt nước, cô nếm phải mùi vị khó chịu quen thuộc, ly rượu rót từ đỉnh đầu xuống, chê cười cô hèn mọn. Ly rượu rơi xuống bên cạnh cô, khiến thảm nền mềm mại bị nhiễm một mảng đỏ ướt. “Thật là mất hứng.” Anh áo quần chỉnh tề, tác phong vẫn nhanh nhẹn như cũ, tiêu sái mang người nghênh ngang rời đi. Úy Hải Lam vẫn ngồi bệt trên mặt đất, thật lâu không nhúc nhích. Qua một lúc lâu, cô mới có chút phản ứng, bình tĩnh lấy quần áo rách tan một bên mặc lại. May mà áo khoác không bị xé hỏng, miễn cưỡng có thể mặc được. Cô cài lại từng nút một, khép chặt cổ áo, móc chiếc khăn tay thường mang trong túi ra, lau mình sạch sẽ, buộc lại mái tóc thành đuôi ngựa. Cô tự mình chỉnh lại xong, lúc này mới đứng dậy. Cửa chính phòng bao mở rộng, người phục vụ dẫn đường vội chạy tới. Ánh sáng trên hành lang gấp khúc chiếu lên bóng dáng anh ta, chặn cô lại, “Tiểu thư, Tần tiên sinh nói cô có thể đi, tôi giúp cô gọi xe.” Úy Hải Lam đi thẳng qua anh ta, nói một tiếng “Cảm ơn”, nhanh chóng rời đi. Trong buổi tối này, lần đầu tiên Úy Hải Lam biết cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình, tự tìm nhục nhã. Bọn họ căn bản không phải con người lương thiện gì, cô một thân một mình đến Vạn Kinh, quả là sai lầm. Mà cô cũng hiểu được một điều, từ nay phải tự bảo vệ chính mình, ít nhất không để trường hợp như vậy xảy ra, khiến mình rơi vào nguy hiểm lần nữa. “Giúp tôi chuyển lời tới Tần tiên sinh, trên tay tôi còn một mảnh đất nữa, không biết Tần tiên sinh có nguyện ý mua.” Úy Hải Lam nói vào điện thoại, mắt liếc về phía ngoài cửa xe, màn đêm phủ đen kịt. Mảnh đất trống kia nằm ở thành Tây Xuân Thành, là một hoa viên rộng lớn tĩnh lặng, rất thích hợp để ở. Năm sinh nhật tám tuổi ấy, ông nội đã đem mảnh đất này làm quà sinh nhật tặng cô, khiến không biết bao người đố kị. Cô trở thành đứa bé duy nhất trong Úy gia có mảnh đất thuộc về riêng mình, cho đến hôm nay vẫn vậy, không khỏi làm mấy vị phu nhân trong nhà sinh lòng ghen ghét. Đáng tiếc là, năm cô mười lăm tuổi, ông nội cô đã đi rồi. Úy Hải Lam biết vị Tần tiên sinh này lai lịch không nhỏ, nếu không lên tiếng chào hỏi anh ta, sợ rằng sẽ bị anh ta tiếp tục gây khó dễ. Cô cũng biết mấy vị phu nhân trong nhà sẽ không chịu đem bất động sản trong tay giao ra, cho dù là mẹ cô, cũng sẽ không làm như vậy. Chỉ cần Úy gia không phá sản, ai ra sao, cô cũng không quan tâm. Khi còn sống, nếu Cẩn Viên không bị mất, ngày sau chết đi, hoàng tuyền mới bình an.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]