Nửa năm sau.
“Phong, anh đã về, hôm nay có mệt không?” Tưởng Mặcđứng ở cửa chào đón Vân Phong về nhà.
Vân Phong mỉm cười lắc đầu “Không mệt. Ngược lại là emđấy, vì sao lại không nghe lời, anh không phải đã nói em không cần ra cửa đónanh sao?”
Tưởng Mặc lè lữơi “Thói quen của em thôi!”
Nhìn thấy cô làm nũng, Vân Phong ôm cô trở lại sô pha“Trước kia còn có thể, còn bây giờ không được, em quên bây giờ em có cục cưngsao?”
Tưởng Mặc đem bàn tay nhỏ bé phủ lên cái bụng gồ lên“Nhưng mà, cục cưng cũng rất nhớ anhnha , nó nhất định cũng thích em làm như vậy.”
“Em lại kiếm cớ. Thế nào, hôm nay cục cưng nghe lờikhông?”
“Nghe lời” Mặc Mặc dựa sát vào trong lòng Vân Phong,vẻ mặt thảo mãn.
Bọn họ đến châu Âu đã được nửa năm, ngày qua ngày vôcùng bình an, Vân Phong ở công ty xử lý công việc cơ bản cũng đã ổn định, quamấy tháng nữa bọn họ sắp chào đón một sinh mạng nhỏ.
“Phong, anh em có gọi điện thoại cho anh không?”
“Có. Anh ấy nói tuần này sẽ qua đây. Sau khi anh ấyqua đây, công việc của anh sẽ thoải mái hơn, anh sẽ có nhiều thời gian ở nhàvời em.”
“Hay quá, em muốn đi mua đồ dừng cho trẻ con, anh đitheo giúp em được không?”
“Đương nhiên là được. Ngày mai là cuối tuần, ngay maichúng ta đi, anh sắp tới, chúng ta cũng phải chuẩn bị vài thứ.”
“Ừ”
***
“Phong, anh xem, cái giày này xinh không?”
Vân Phong nhìn đôi giày trẻ con trong tay Mặc Mặc“Thật đáng yêu, nhưng mà có phải quá nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lanh-the/529625/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.