Trên lớp kính chiếu ra bóng hình mảnh khảnh của MặcMặc.
Cũng là bóng hình cô đơn.
Ánh mắt của cô tiều tuỵ, nhìn Vân Phong nằm trêngiường bệnh, chồng của cô, người chồng cô yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Cô thì thào tự nói “Phong, anh tỉnh lại đi, chỉ cầnanh tỉnh lại,cái gì em cũng không để ý … Bây giờ em thật hận bản thân, em cảmnhận được sự biến hoá mấy ngày này của anh, em biết anh thích người khác,nhưng, em vẫn muốn giữ im lặng, em cố gắng ép chính mình, tự nói với chínhmình, em chỉ lừa mình dối người thôi, không nên để anh phân tâm khi lái xe, nếukhông phải như vậy, anh sẽ không như bây giờ … Phong, anh nghe thấy lời của emkhông? Anh tỉnh lại nhanh đi…”
Trong lúc Tưởng Mặc nói, nước mắt của cô đã chảyxuống,làm ướt vạt áo từ lâu, một đêm, cô ngồi một mình đến khi trời sáng
***
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào, Vân Phong chậm rãimở hai mắt ra.
Cổ họng của anh khàn khàn “Mặc Mặc …”
Tiếng anh khiến thân thể Mặc Mặc run lên “Phong, anhđa xtỉnh, anh cảm thấy thế nào? Em, em đi gọi bác sĩ ….”
“Không cần.”
Vân Phong ngăn cản hành động của cô, “Mặc Mặc, em ngồixuống, anh có lời muốn nói với em.”
“Phong, có lời gì sau này hãy nói, bây giờ anh rấtyếu, cần nghỉ ngơi nhiều mới được.”
“Không. Anh nghĩ suốt cả đêm, trong suy nghĩ của anhluôn tràn ngập những lời này, nhưng tối qua anh không tỉnh nổi, bây giờ cuốicũng cũng có thể nói, hãy nghe anh nói, được không?”
“Được … anh nói đi.”
“Thực xin lỗi.. Ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lanh-the/529590/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.