Hôm nay là sinh nhật của cha.
Lại là một buổi tụ họp không thể thiếu.
Cô đã quen, nhất là bốn năm nay, Vân Phong sẽ luônđứng bên cạnh cô, để cô cảm thấy có cảm giác dựa vào.
Tưởng Mặc đối diện với tấm gương to, trước khi ra khỏicửa phải xem xét lại mình kỹ lưỡng.
Thân hình của cô vẫn gầy như trước, cô luôn thầm oánhận chính mình quá cao, như vậy không có cảm giác chim nhỏ nép và người.
Cô cũng không có gương mặt xinh đẹp như chị cô, khôngcó chút dễ thương cùng vẻ quyến rũ.
Tưởng Mặc cúi đầu nhìn giày cao gót của mình, mày liễukhẽ nhướn lên, cô vốn không thích tinh tế như vậy, giày cao gót, thân hình củacô đã rất cao, hơn nữa giày cao gót đi trên đường cũng không thoải mái.
Lúc cô cau mày, tiếng nói trong trẻo Vân Phong xuấthiện “Mặc Mặc, đổi đôi giày thấp chút đi, cái này cao quá.”
Tưởng Mặc quay đầu nhìn lại, nhìn Vân Phong không biếttừ lúc nào đã xuất hiện ở trước cửa phòng, anh mặc một bộ âu phục Versace màuđen, bộ âu phục với đường may tinh tế vừa vạn khoác trên người anh, những đườngnét kiểu cách lộ ra dáng người có thể nói là hoàn mỹ của anh.
Vân Phong nghiêng người dựa vào cánh cửa, tư thế nhànhạ của anh biểu hiện anh đã đứng ở đó được một lát, nói như vậy, anh đã thấy bộdạng tự oán trách của cô ban nãy sao?
Nghĩ đến đây, mặt Tưởng Mặc đỏ ửng.
“Phong…” Cô thấp giọng gọi tên anh, trái tim bên tráitheo quán tính đập lệch nửa giây.
Có người vợ nào như cô đây, kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lanh-the/266291/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.