Vân Phong thuần thục đi xe đạp , kỹ thật đạp xe củaanh thực sự rất tốt, làm cho cô cảm thấy vô cùng an tâm, rất an toàn, đã hoàntoàn không còn lo lắng sợ hãi ban đầu nữa.
Cô nhi viện hình như ở nơi rất hẻo lánh, bọn họ đạp xerất lâu, vòng qua đường phẳng rộng rãi, đi đến đoán đường không tốt lắm.
Vân Phong rất săn sóc “Tưởng Mặc, cô người chắc mộtchút, đường đi ở chỗ này không được tốt lắm, có thể sẽ xóc nảy.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
“Tưởng Mặc, cô có thể bám eo của tôi, như vậy an toànhơn.”
Tưởng Mặc kước từ “ Không cần đâu, tôi như vậy cũngđược rồi.”
Cô nghĩ, nói như vậy có phải quá thân mật hay không?
Vân Phong biết cô còn ngượng, không cần quay đầu lại,anh cũng có thể biết, giờ phút này mặt cô nhất định đang đỏ, cô hình như rất dễđỏ mặt.
“Tưởng Mặc, có phải cô ngượng không?”
“Không có, không phải.”
“Nếu không, cô nắm áo sơmi của tôi được không?Như vậy cũng không cần xấu hổ, nếu không tôi sẽ rất lolắng cho sự an toàn của cô.”
“Ừm”
Tưởng Mặc e sợi vươn tay nhỏ bé, bắt được một góc áo sơmi sau lưng anh, xúc cảm nhanhchóng cuốn lấy hai người, rõ ràng không có đụng chạm giữa da thịt, nhưng độ ấmmẫn cảm lại kéo lấy nhau.
Tưởng Mặc giống như rơi vào ảo tưởng, hồi tưởng lạimột đôi tình nhân trẻ tuổi trong sân trường, cũng đi xe đạp như vậy, chạy ởtrên vườn trường, thực thanh xuân, tình yêu say đắm rất thuần khiết.
Cô yên lặng không nói gì, cô không có cơ hội như vậy,cũng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lanh-the/266284/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.