Chương trước
Chương sau
Hình như Diệp Vũ vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, nhìn “Người một nhà” bọn họ với nhau, “Con trai của cô thật đáng yêu.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy.” Kiều Tịch Hoàn rất tự hào.
Diệp Vũ không nói gì, chỉ cười nhạt, nói sang chuyện khác, “Dì có ở đây không?”
“Mẹ tôi ở phòng bếp chuẩn bị thức ăn. Cô ngồi trên ghế salon một lúc trước đi.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Giới thiệu cho cô một người làm quen chút.”
“Sẽ không phải xem mắt chứ.” Diệp Vũ thì thầm bên tai Kiều Tịch Hoàn, nhìn dáng vẻ hai người rất thân mật.
“Cô đoán đúng rồi.” Kiều Tịch Hoàn cười đến rất xấu xa.
Ánh mắt Diệp Vũ lóe lên, “Mẹ chồng cô ngược lại thật hứng thú với chuyện như vậy.”
“Cho nên trước khi cô tìm được chốn đi về, thì chạy không thoát được vô số lần ác mộng xem mắt. Không muốn chấp nhận, vậy nhanh chóng buông thả phần ác ma của cô ra, hung hăng phản kháng.” Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ phớt tỉnh nói.
Diệp Vũ cười nhìn Kiều Tịch Hoàn.
“Nhưng mà lần này mẹ chồng tôi lấy ra đòn sát thủ của bà, là cháu ruột bà vẫn luôn vô cùng thích, bà nắm chặt cơ hội, nhìn biểu hiện của cô.” Kiều Tịch Hoàn vẫn luôn khẽ nói với Diệp Vũ.
Diệp Vũ cười một tiếng khoa trương, “Cô cảm thấy tôi là người rất dễ chấp nhận sao?”
“Đó là vì chưa gặp đúng người.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Diệp Vũ nhìn Kiều Tịch Hoàn, hơi ý vị sâu xa nói, “Đúng, chỉ vì không đúng người.”
“Đi thôi, đừng để đối phương chờ lâu.” Kiều Tịch Hoàn dẫn Diệp Vũ đi tới.
Tề Lăng Phong trên ghế salon theo lễ phép đứng lên, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, khóe miệng mang theo nụ cười lịch sự, dù sao bản thân đã từng bị mê hoặc đến hoa rơi nát vụn, cho nên không biết trước mặt Diệp Vũ này… Có phải có thể sánh bằng cô người trên đầu quả tim không.
“Tề Lăng Phong, tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ. Con trai em gái ruột của mẹ chồng tôi, đừng nghi ngờ, anh ta theo họ mẹ, giống như cô.” Kiều Tịch Hoàn giới thiệu, “Diệp Vũ, đại tiểu thư Diệp thị.”
“Chào cô.” Tề Lăng Phong giơ tay, ga lăng tao nhã.
Phải nói biết giả bộ.
Kiều Tịch Hoàn không nhịn được khẽ ngước mắt.
“Chào anh.” Diệp Vũ ngoan ngoãn cười.
Hai người chính là, tám lạng nửa cân.
Đột nhiên cảm thấy, xứng đôi như vậy, không ở bên nhau có thể thật tiếc nuối rồi.
Đáng tiếc, không thể tính kế nhau.
Nhưng mà.
Kiều Tịch Hoàn nhìn hai bàn tay bắt lấy, như vô tình liếc nhìn Tề Lăng Phong, vẻ mặt tự nhiên, anh tuấn tiêu sái. Nhìn dáng dấp như có lẽ đã hoàn toàn thích ứng, cho nên nói thật ra đã thật sự đi từ trong bóng ma ra.
Tề Lăng Phong ngược lại, thật sự khác hẳn người thường.
“Hai người ngồi một lúc, tôi lên lầu có việc, sẽ không quấy rầy hai người.” Rõ ràng chính là cố ý lưu lại không gian cho bọn họ chung đụng riêng.
Kiều Tịch Hoàn sải bước rời đi, nhìn hai người đang ngồi dưới lầu.
Nhếch miệng cười một tiếng tà ác, lên lầu.
Đẩy cửa phòng Cố Tử Thần ra, hình như Cố Tử Thần mới vừa tắm xong, một thân nhẹ nhàng khoan khoái trong phòng ngủ, ngồi trên xe lăn tiện tay cầm một quyển sách, giống như không đọc, chỉ cầm trên tay như vậy, sau đó nhìn cô đi vào.
Kiều Tịch Hoàn liếc nhìn Cố Tử Thần.
Không muốn để ý đế người đàn ông này.
Cô chính là phải kiêu ngạo như vậy, cô chính là muốn để cho người đàn ông này biết, cô mới không da mặt dầy như vậy.
Nghĩ thế, cô cầm bộ đồ mặc nhà vào tắm.
Trời này quá nóng, vừa về đến phòng đã muốn tắm sau đó sảng khoái hưởng thụ điều hòa không khí chính giữa biệt thự.
“Kiều Tịch Hoàn.” Cố Tử Thần đột nhiên gọi cô.
Kiều Tịch Hoàn quay đầu, “Chuyện gì?”
Giọng điệu không tốt.
“Không nên có lui tới với Tề Lăng Phong.” Cố Tử Thần gằn từng tiếng.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, “Không cần anh nhắc, chuyện của em em tự biết.”
Sắc mặt Cố Tử Thần lạnh lẽo.
“Đúng rồi, Tề Lăng Phong mời em lên giường đó, anh cũng biết, phụ nữ tới một số tuổi nhất định sẽ chưa thỏa mãn dục vọng, một ngày kia có lẽ sẽ… thật ra sẽ nghĩ đến, dáng vẻ Tề Lăng Phong rất đẹp trai, cao to, xem chừng còn có cơ bắp, như thế nào cũng nên cảm thấy, sẽ mạnh hơn anh tiểu bạch kiểm kể cả mặt trời đều sẽ không đi ra ngoài tắm nắng này rất nhiều đi, em nghĩ, thật ra thì anh không lên giường với em đoán chừng cũng có nguyên nhân.” Kiều Tịch Hoàn nói, nhìn gương mặt càng ngày càng đen của Cố Tử Thần, không hề né tránh tiếp tục nói, “Chắc là năng lực không mạnh, dáng vẻ anh gầy yếu như vậy, thật ra em cũng sợ giày vò hư thân thể anh. Không làm, cũng tốt…”
Nói xong, đóng cửa phòng tắm lại.
Dù sao, không chọc giận Cố Tử Thần, cô cảm thấy bản thân không có cách nào thăng bằng.
Cố Tử Thần nhìn cửa phòng tắm đóng lại, sắc mặt đen thui.
Yếu đuối…
Anh cắn răng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Đảo mắt, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, nhìn hiển thị gọi tới, “Alo.”
“Chính là nhắc nhở anh, trong khoảng thời gian này chân nhất định không thể dùng lực, nếu không sẽ dễ bị dị dạng.”
“Ừ.” Cố Tử Thần lạnh lùng trả lời.
“Chuyện chăn gối mà nói…” Bên kia định nói lại thôi.
“Tôi biết rõ!” Giọng lạnh đến phát rét.
“Tôi chỉ tốt bụng. Trước đã có người thử, hậu quả rất thảm.” Giọng điệu bên kia hơi trêu ghẹo.
Cố Tử Thần đã cúp điện thoại.
Anh mím môi, nhìn chân mình.
Không phải hoàn toàn không có cảm giác, nhưng tri giác không hề nhạy cảm giống như người bình thường.
Anh đảo mắt, nhìn người phụ nữ trong phòng tắm, để sách xuống, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Đẩy xe lăn, đi về phía thang máy, chuẩn bị xuống lầu.
“Cố Tử Thần.” Một giọng nữ đột nhiên gọi anh lại.
Cố Tử Thần mím môi, tròng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Vũ trước mặt.
“Minh Lộ lớn như vậy.” Diệp Vũ nói, giọng rất nhẹ rất nhạt, hình như còn mang theo ưu thương nào đó không nói ra được.
Cố Tử Thần đảo mắt, trầm mặc không nói.
“Nếu như năm đó không làm quyết định này, đứa bé này không có khả năng lớn như vậy.” Diệp Vũ sâu kín nói, “Cho nên, thật ra thì từ đầu tới đuôi em đều chưa hề hận anh. Chỉ là, thân bất do kỷ.”
Cố Tử Thần không hề thay đổi sắc mặt, không tỏ vẻ gì nói, “Không liên quan đến cô.”
“Em biết rõ. Mấy ngày trước em đi gặp Doãn Tường rồi.” Diệp Vũ nói, “Nói cho anh ta một số chuyện, anh ta có nói với anh không?”
“Diệp Vũ, cô đừng đứng trên lập trường của chúng tôi làm bất cứ chuyện gì.” Cố Tử Thần vô cùng lạnh lùng, “Tôi sẽ không cảm kích cô, cũng sẽ không nhân từ nương tay.”
“Em biết rõ.” Diệp Vũ hơi chán nản nói, “Thật ra thì nhân từ nương tay mới tốt.”
Cố Tử Thần không nói lời nào, đẩy xe lăn vào thang máy.
Diệp Vũ nhìn theo bóng lưng của anh.
Thật sự không thể, nhân từ nương tay.
Nếu không, cô sẽ rất khó chịu, cứ như vậy, thật ra rất tốt.
Cô đảo mắt, nhìn Kiều Tịch Hoàn đứng ở cửa phòng, trên tóc còn nhỏ nước.
Kiều Tịch Hoàn hình như hơi kinh ngạc nhìn Diệp Vũ xuất hiện ở đây, đảo tròn mắt, chắc thấy được dáng vẻ Cố Tử Thần rời đi.
Một hồi lâu, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng nói, “Cố Tử Thần xuống lầu.”
Diệp Vũ gật đầu.
“Nha.” Kiều Tịch Hoàn lại đi vào phòng.
Thật ra cô vốn định tới nói cho anh biết, Tề Lăng Phong đang cùng Diệp Vũ xem mắt.
Ngược lại…
Có phải đã bắt gặp cái gì không?!
Đảo mắt, cô mím môi, tiếp tục chạy vào phòng tắm, tắm.

Diệp Vũ xoay người, đi vào phòng Diệp Mị.
Cô đến tìm Diệp Mị, ném Tề Lăng Phong lại trong phòng khách.
Biểu hiện của Tề Lăng Phong không tính là quá tích cực, nhưng rất rõ ràng, người đàn ông này có hứng thú với cô.
Mặc kệ là hứng thú gì, ít nhất muốn cùng cô phát triển có độ sâu.
Nhưng nói thật ra, cô thật sự không muốn có bất kỳ dây dưa với người đàn ông nào, nhưng Tề Lăng Phong này, người đàn ông có thân phận đặc biệt này… Cô lựa chọn thái độ không chủ động không từ chối, thuận theo phát triển.
“Diệp Mị.” Diệp Vũ đẩy cửa phòng Diệp Mị ra, nhìn cô ngồi trên ghế salon trong phòng ngủ, nghịch điện thoại di động.
Diệp Mị ngẩng đầu nhìn Diệp Vũ, dừng một chút, cúi mắt.
“Chúng ta nói chuyện một chút.”
“Từ nhỏ đến lớn, chị chưa hề tìm tôi nói chuyện, đúng là thụ sủng nhược kinh.” Diệp Mị châm chọc cười một tiếng.
Diệp Vũ mím mím môi, “Đừng quan tâm tới thời gian chúng ta ở chung bao nhiêu lâu, cho dù đối với mẹ mà nói, thái độ bà đối đãi với chúng ta như thế nào, ít nhất từ nhỏ đến lớn, chị chưa hề hại gì em.”
“Tôi không tồn tại uy hiếp đến chị, chị cần hại tôi sao?! Huống chi, cho dù bất cứ lúc nào, chị chỉ cần ngoắc đầu ngón tay, tôi đã có thể tan thành mây khói.” Diệp Mị vẫn vô cùng châm chọc.
Diệp Vũ nheo mắt.
Diệp Mị để điện thoại di động xuống, nhìn Diệp Vũ, nói thẳng, “Nói đi, chị muốn tôi làm gì? Mà tôi làm cái gì, lại có thể được cái gì?”
“Nghĩ cách đuổi Kiều Tịch Hoàn ra khỏi nhà họ Cố.” Diệp Vũ gằn từng tiếng.
Diệp Mị ngẩn ra, sau đó cười, cười đến rất châm chọc.
Diệp Vũ chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Mị, nhìn nụ cười khoa trương của cô, biểu hiện trên mặt không hề thay đổi..
Thật ra Diệp Mị rất ghét Diệp Vũ, từ nhỏ cô đã biết khắp mọi mặt cô đều không sánh bằng Diệp Vũ, Diệp Vũ giống như rất có khả năng, làm bất cứ chuyện gì đều có thể thuận buồm xuôi gió, không biến sắc. Hơn nữa… không biết bắt đầu từ năm nào, sự phát triển của Diệp thị đã hoàn toàn được Diệp Vũ nắm trong tay, hưng vong của Diệp thị chỉ trong một ý niệm của Diệp Vũ…
Cô nheo mắt, hung hăng nhìn Diệp Vũ, “Có phải cũng không chịu nổi, Kiều Tịch Hoàn bá chiếm Cố Tử Thần mà chị vẫn một mực tâm tâm niệm niệm không?! Tôi vẫn luôn cho rằng chị là cô gái rất cao thượng, thật sự, cho tới bây giờ tất cả nhỏ mọn chỉ có tôi mới có, ở trước mặt chị tôi không có khả năng như vậy. Nhưng mà bây giờ, chị rõ ràng cũng sẽ làm chuyện xấu xa này, tôi thật sự phải… đối đãi với chị như thế nào mới được đây?!”
Giọng điệu châm chọc từng chữ từng câu, lẳng lặng vang lên trong gian phòng.
Diệp Vũ vẫn không hề thay đổi sắc mặt, không chút cử động, cô bình tĩnh nói, “Cái nhìn của em đối với chị không quan trọng.”
Diệp Mị tự giễu cười một tiếng.
Diệp Vũ thật bình tĩnh nói, “Diệp Mị, em thích Cố Tử Thần chỉ vì chị yêu người đàn ông này mà thôi, em muốn lấy được anh ấy chính là vì em cảm thấy có thể có được thứ chị không thể có.”
Sắc mặt Diệp Mị thoáng đổi.
Cô vẫn cho rằng đây là bí mật cô che giấu, còn chưa ai biết… thật ra, toàn bộ mọi người đều biết rõ.
Có lẽ, mẹ cô cũng biết.
Cô cười lạnh, nụ cười rất tự giễu.
Đúng vậy.
Tất cả bởi vì Diệp Vũ, cô mới có thể thích người đàn ông kia.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông kia, đó là lúc Diệp Vũ tuổi mới biết yêu.
Diệp Vũ được đưa ra nước ngoài từ nhỏ, thông qua chat webcam với Diệp Chi Lam, cô lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Diệp Vũ.
Dáng vẻ kinh người.
Thật ra thì lúc ấy không hề thích, chẳng qua cảm thấy người đàn ông kia rất tuấn tú, đẹp trai hơn tất cả đàn ông bên cạnh.
Lần thứ hai nhìn thấy người đàn ông kia, là một lần Diệp Vũ đột nhiên về nước, mang theo anh về nhà gặp Diệp Chi Lam.
Chân chính thấy người đàn ông kia, mới phát hiện người đàn ông kia còn có sức quyến rũ hơn trong video.
Lúc ấy thật ra cô đã có bạn trai, bạn trai trường học cũng coi như bạn trai, nhưng một khắc kia, cô cảm thấ bạn trai của cô thật kém, ở trước mặt bạn trai của Diệp Vũ, quả thật không chịu nổi một kích.
Cho nên, cô không có bất kỳ lý do gì, chia tay người bạn trai kia.
Cô vẫn luôn suy nghĩ, tại sao từ nhỏ đến lớn, cho dù bất cứ lúc nào, tại sao đồ đạc của mình vĩnh viễn đều kém hơn Diệp Vũ, vĩnh viễn kém nhiều như vậy.
Sau đó.
Cũng không lâu lắm, Diệp Vũ có một lần đau lòng muốn chết trở lại, nghe nói, đã chia tay người đàn ông kia.
Một lần kia Diệp Vũ ở trong nhà thời gian rất dài.
Không ăn không uống, đoạn thời gian đó cả người đều thay đổi, trở nên hoàn toàn không giống Diệp Vũ bình thường, Diệp Vũ mà cô vẫn luôn cho rằng cao cao tại thượng quang vinh chói lọi trở nên giống như một con thỏ trắng nhỏ yếu ớt, cô cảm thấy cô có thể bóp chết, bóp chết trong lòng bàn tay.
Khoảng thời gian đó cô lại thật ra hơi sảng khoái.
Cô nghĩ, Diệp Vũ cuối cùng bị người bỏ rơi, đá.
Nhiều năm như vậy, cuối cùng có người xả giận cho cô, khoảng thời gian đó tâm tình cô tốt hơn.
Nhưng không ai chú ý tới cô, tất cả tinh lực của Diệp Chi Lam đều đặt trên người Diệp Vũ, bà sợ Diệp Vũ sẽ không gượng nổi! Sau đó Diệp thị sẽ theo đó mà diệt vong.
Diệp Vũ thật sự có năng lực, khiến Diệp thị đột nhiên biến mất.
Điểm này, cô không thể không thừa nhận.
Sau đó, qua thật lâu, nửa năm, hay tám tháng, hình như Diệp Vũ mới đi ra khỏi tổn thương tình cảm kia, sau đó lại rời khỏi nhà họ Diệp, không biết đi đâu!
Thật ra thì, sau khi Diệp Vũ bị người đàn ông kia đá, cô vẫn luôn có môt giấc mộng, mơ ước có một ngày người đàn ông kia thành người đàn ông của mình, sau đó có thể mang theo người đàn ông kia, diễu võ giương oai trước mặt Diệp Vũ.
Đó chắc là chuyện vô cùng sảng khoái.
Cho nên, từ đó trở đi, cô vẫn luôn mơ cùng một giấc mộng, mỗi đêm lặp lại.
Lặp lại đến, cô giống như thật sự yêu người đàn ông kia, một hai lần chợt lóe lên trong nháy mắt mà thôi, cô đã sinh ra tình cảm với người đàn ông kia thâm hậu đến có lẽ chính cô cũng không có cách nào hình dung, trừ bỏ tầng quan hệ với Diệp Vũ, là tình cảm rất sâu.
Khi cô nhìn thấy người đàn ông khác có dáng dấp gần như y chang không khác người đàn ông này, cô đã không thể cứu vãn được, như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Thật sao?!
Hoặc là không phải.
Thật ra thì chính cô đều không rõ ràng, cô chỉ không ngừng an ủi mình, trên thế giới này sẽ không có người giống nhau như vậy, cho dù cô biết Cố Tử Hàn còn có một người anh trai sinh đôi, nhưng cô chưa bao giờ thấy, một lần đều không nhìn thấy.
Mỗi lần khi cô lên giường với Cố Tử Hàn, đều sẽ nghĩ, nếu Diệp Vũ biết được thì sẽ như thế nào? Cho nên mỗi lần cô đều liều mạng dây dưa trên giường với Cố Tử Hàn, cô cảm thấy rất sảng khoái rất hưng phấn, từ trong ra ngoài.
Đến khoảnh khắc một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống.
Cô thật sự có một kích động muốn giết người.
Nhận sai người, bao nhiêu năm nỗ lực của mình tất cả đều tan biến, vẫn tràn đầy hài lòng trong lòng mình tan thành mây khói. Mà bày ra trước mặt cô, trừ châm chọc, chỉ còn châm chọc, châm chọc cười nhạo mình ngu ngốc bao nhiêu.
Thật ra rất nhiều khi cô cảm thấy mệt mỏi.
Mệt đến, rất nhiều lần muốn buông tay.
Mỗi lần nghĩ như vậy, không cam lòng nảy sinh sâu trong đáy lòng giống như cắn thuốc lắc, lại hưng phấn bừng bừng, cho nên, cô cứ dây dưa, lại dây dưa, ngu ngốc ngơ ngác trong mâu thuẫn của chính mình…
Mà giờ khắc này.
Diệp Vũ đứng trước mặt cô, kêu cô giúp chị ta, đuổi Kiều Tịch Hoàn đi.
Kiều Tịch Hoàn khó đối phó đến mức cần cô giúp đỡ sao?!
Cô vẫn cảm thấy, ở trước mặt Diệp Vũ, Kiều Tịch Hoàn chẳng qua chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi.
“Tôi yêu Cố Tử Thần.” Diệp Mị gằn từng tiếng, “Nhưng mà vừa vặn, người đàn ông này cũng được chị thích mà thôi.”
Diệp Vũ liếc nhìn cô, “Em không với tới được anh ấy.”
“Cho nên tôi phải chắp tay nhường cho?!” Diệp Mị hỏi cô.
“Chị cũng không chiếm được.” Diệp Vũ nói, trên mặt không có hứng thú gì, hình như thoáng qua chút chán nản.
Diệp Mị cau mày, “Chị rốt cuộc định làm gì?”
“Đuổi Kiều Tịch Hoàn đi, để người đàn ông này không thuộc về bất kỳ ai!” Diệp Vũ lạnh giọng.
Diệp Mị nhìn cô, thật lâu, thật lâu, “Diệp Vũ, chị không thể thấy Cố Tử Thần được bất cứ ai có được? Chị không thể thấy Cố Tử Thần đối xử tốt với người phụ nữ khác?! Cứ việc chị không có được Cố Tử Thần, thì không cho bất cứ kẻ nào lấy được anh ấy?!”
Diệp Vũ đảo mắt, “Coi như vậy đi.”
Cô không rảnh giải thích với Diệp Mị.
“Diệp Vũ, sao chị xấu xa như vậy?! Tôi thật sự rất ghét sự xấu xa của chị, bởi vì phần tư tưởng này, tôi vẫn cho rằng chỉ thuộc về tôi!”
Giọng Diệp Mị lạnh lùng, một mực quẩn quanh bên tai Diệp Vũ.
Cô cắn môi.
Lần đầu tiên cảm thấy, mình hơi hèn hạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.