Tròng mắt đột nhiên giật giật.
“Diêu Bối Khôn.”
“Nữ thần, em ở đây!” Diêu Bối Khôn tỏ vẻ lấy lòng.
Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt, “Đi trại tạm giam trước.”
“Làm cái gì?”
“Kêu cậu lái xe, sao cậu nói nhảm nhiều vậy!” Kiều Tịch Hoàn tức giận nói.
Diêu Bối Khôn cảm giác sao mình cứ bị người chê bai vậy.
Khó chịu bĩu bĩu môi, lái xe đến mục đích.
Kiều Tịch Hoàn xuống xe, làm việc với nhân viên trại tạm giam, gặp được Dụ Lạc Vi.
Cả người Dụ Lạc Vi hoàn toàn thay đổi, tóc lộn xộn, trên mặt không trang điểm nhìn tiều tụy không chịu nổi, dáng vẻ chán chường nguyên gốc, khi thấy Kiều Tịch Hoàn, lập tức kích động, “Chị, chị, chị đến đưa em ra ngoài sao? Em không muốn ở lại đây, không muốn ở lại đây, người ở trong này đều bắt nạt em, trong phòng còn có con chuột, chỗ ngủ ẩm thấp lạnh lẽo, em không muốn ở lại đây nữa, chị, em van cầu chị, chị dẫn em ra ngoài đi, về sau nói gì em đều nghe lời chị, em không hại chị nữa, em thề, chị để em ra ngoài được không…”
Càng nói về sau, càng hỏng mất.
Đối lập với Dụ Lạc Vi kích động, Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh hơn nhiều, cô nhàn nhạt nhìn người phụ nữ trước mặt, khác trước kia một trời một vực, nói, “Dụ Lạc Vi, tôi tới nhìn cô, có lòng tốt nhắc nhở cô, tội của cô đã thành lập, mấy ngày nữa mở phiên tòa sẽ trực tiếp xử phạt, có lẽ ba năm có lẽ năm năm, trong khoảng thời gian này ngoan ngoãn ở đây, suy nghĩ thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001850/quyen-3-chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.