Tròng mắt đột nhiên giật giật. “Diêu Bối Khôn.” “Nữ thần, em ở đây!” Diêu Bối Khôn tỏ vẻ lấy lòng. Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt, “Đi trại tạm giam trước.” “Làm cái gì?” “Kêu cậu lái xe, sao cậu nói nhảm nhiều vậy!” Kiều Tịch Hoàn tức giận nói. Diêu Bối Khôn cảm giác sao mình cứ bị người chê bai vậy. Khó chịu bĩu bĩu môi, lái xe đến mục đích. Kiều Tịch Hoàn xuống xe, làm việc với nhân viên trại tạm giam, gặp được Dụ Lạc Vi. Cả người Dụ Lạc Vi hoàn toàn thay đổi, tóc lộn xộn, trên mặt không trang điểm nhìn tiều tụy không chịu nổi, dáng vẻ chán chường nguyên gốc, khi thấy Kiều Tịch Hoàn, lập tức kích động, “Chị, chị, chị đến đưa em ra ngoài sao? Em không muốn ở lại đây, không muốn ở lại đây, người ở trong này đều bắt nạt em, trong phòng còn có con chuột, chỗ ngủ ẩm thấp lạnh lẽo, em không muốn ở lại đây nữa, chị, em van cầu chị, chị dẫn em ra ngoài đi, về sau nói gì em đều nghe lời chị, em không hại chị nữa, em thề, chị để em ra ngoài được không…” Càng nói về sau, càng hỏng mất. Đối lập với Dụ Lạc Vi kích động, Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh hơn nhiều, cô nhàn nhạt nhìn người phụ nữ trước mặt, khác trước kia một trời một vực, nói, “Dụ Lạc Vi, tôi tới nhìn cô, có lòng tốt nhắc nhở cô, tội của cô đã thành lập, mấy ngày nữa mở phiên tòa sẽ trực tiếp xử phạt, có lẽ ba năm có lẽ năm năm, trong khoảng thời gian này ngoan ngoãn ở đây, suy nghĩ thử xem tại sao mình lại rơi xuống như bây giờ.” “Không…” Dụ Lạc Vi lắc đầu, không ngừng lắc đầu, “Em không muốn, em không muốn, chị, em đang tuổi thanh xuân, em không thể để cho cuộc đời còn lại của mình trôi qua trong này được, em không thể, chị, van cầu chị, chị giúp em ra ngoài đi, sau khi rời khỏi đây em nhất định làm trâu làm ngựa hầu hạ chị, chị đừng bỏ em lại đây, em thật sự vô cùng sợ, em thật sự không chịu nổi, em sẽ điên mất, chị, em van chị!” Kiều Tịch Hoàn mím môi, nhìn Dụ Lạc Vi không ngừng khóc như vậy, nước mắt nước mũi không có chút hình tượng nào, cả người giống như có lẽ đã đến bên bờ hỏng mất. Cô đột nhiên đứng lên khỏi chỗ ngồi, lạnh lùng xoay người. “Chị.” Dụ Lạc Vi thấy Kiều Tịch Hoàn định rời đi, cả người rõ ràng không tốt, “Chị, chị đừng đi, chị đừng đi, chị dẫn em ra ngoài, chị mang em đi cùng được không, chị, em van chị, chị…” “Yên tĩnh một chút!” Quản ngục đột nhiên lạnh lùng mở miệng. Dụ Lạc Vi lập tức im tiếng. Kiều Tịch Hoàn đột nhiên dừng bước chân, quay đầu, nhìn dáng vẻ Dụ Lạc Vi, nhìn dáng vẻ cô ta vô cùng sợ sệt quản ngục, cho dù khóc thút thít cũng không dám lớn tiếng, chắc ở trong này lâu rồi, bị hù dọa tạo thành phản xạ có điều kiện. Cô mím môi, một lần nữa cất bước đi ra ngoài. Ở đây chính là như thế, sẽ dùng đủ loại thủ đoạn, khiến cho bạn không thể không khôn ngoan. Cô đã từng chịu đựng, chủ nhân của thân thể này, cũng từng sợ hãi rụt rè, từng chịu đựng đủ loại chèn ép, sau đó không thể không nghe lời, giống như con rối, nói đông là đông, nói tây là tây. Thật ra thì cô không có cảm xúc đặc biệt gì. Bước chân càng đi càng chậm. Khi đi ngang qua phòng làm việc của nhân viên. Bên trong truyền đến hai giọng nói. Một người đàn ông nói, “Nghe nói Dụ Lạc Vi sẽ lập tức phán tội, thời gian này sẽ bị đưa đi.” “Tôi cũng nghe nói vậy, nói là người phụ nữ này phạm tội là vì trêu chọc ai đó, bằng không sao sẽ nhanh như vậy chứ.” Một người đàn ông khác phụ họa. “Quản làm quái gì, dù sao giam giữ ở đây, chỉ cần có chứng cứ, chính là phạm nhân, chúng ta nói ra ngoài có tác dụng cái rắm, ngược lại còn bị nắm chuôi, được không bù nổi mất.” “Tôi đương nhiên biết, tôi cũng không phải cảm thấy không đáng giá thay Dụ Lạc Vi, tôi chỉ nói, khó khăn lắm mới có một mặt hàng nhìn không tệ tới, lúc này mới hưởng thụ chưa tới hai ngày đã phải đưa đi, rất đáng tiếc…” “Chậc chậc, cậu nhìn cậu xem.” Người đàn ông hơi dâm đãng nói, “Không phải còn có hai ngày sao, để cho cậu hưởng thụ nhiều một chút, anh em không đoạt với cậu…” “Đây chính là anh nói.” Một người đàn ông khác cười càng thêm bỉ ổi. “Tôi nuốt lời khi nào chứ, thịt này ăn nhiều, khó tránh khỏi quá ngán…” … Kiều Tịch Hoàn đã đi ra ngoài. Cô nhìn thời tiết âm u bên ngoài, ở trong tù xảy ra những chuyện này tập mãi đã thành quen, hơn nữa có vài phạm nhân nữ vì để có thể sống trong tù khá hơn chút, còn có thể chủ động quyến rũ quản ngục… Dĩ nhiên, cũng có vài người bị ép buộc, bị ép tiếp nhận đủ loại, hành hạ trên thân thể. Cô ngồi vào trong xe con của Diêu Bối Khôn, không nói một lời nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. “Đi nhà tù Tây Giao.” Kiều Tịch Hoàn nói Diêu Bối Khôn nhíu mày lại, sao hôm nay Kiều Tịch Hoàn luôn đi nhà tù này đến nhà tù kia vậy, đây không phải khiến người rủi ro sao?! Kiều Tịch Hoàn không rảnh quan tâm đến tâm tư nhỏ của Diêu Bối Khôn. Xe đến thẳng nơi, Kiều Tịch Hoàn xuống xe, sau đó gặp được “Người bạn lâu năm” trước kia! “Thế nào, đột nhiên lại nhớ tới tôi!” Người bạn lâu năm ngậm một điếu thuốc, hai chân vắt chéo, nói. “Qua một thời gian ngắn, chỗ cô sẽ có một người đến.” Kiều Tịch Hoàn nói. “Ơ, cô ra tù đúng là cmn đi gây chuyện mà, cách năm ba ngày lại đưa người cho tôi.” Người bạn lâu năm hơi châm chọc cười nói. “Tôi cũng không muốn gây chuyện, nhưng người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, trời tru đất diệt! Đây không phải là lý luận mà cô thích nhất sao?!” Kiều Tịch Hoàn cười nói. “Được rồi, lần này lại chuẩn bị để tôi làm cái gì?” “Chăm sóc nhiều chút.” “Chăm sóc thế nào?” “Đừng để người bắt nạt, để cho cô ấy yên ổn ở trong này mấy năm. Nhưng đừng biểu hiện bao bọc cô ấy quá mức rõ ràng.” Kiều Tịch Hoàn nói từng chữ. “Vẫn là một kỹ thuật sống.” “Phiền toái.” “Được rồi được rồi, những thứ đường đường chính chính kia thì không cần nói. Tôi cố hết sức.” Người bạn lâu năm dập đầu thuốc, sao cũng được nói. “Đúng rồi, lần này tới là con gái người lần trước, cô cố gắng nghĩ cách sắp xếp cho bọn họ ở cùng một gian phòng.” “Cô đây cmn đuổi tận giết tuyệt cả nhà người ta đó hả?!” Người bạn lâu năm trêu ghẹo. Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười một tiếng, “Quên nói cho cô biết, tôi sẽ giết cả nhà bọn họ, tôi sẽ lưu lại mình tôi.” Người bạn lâu năm ngẩn ra. Kiều Tịch Hoàn cũng không giải thích nhiều, không nói hẹn gặp lại đã đi rồi. Người bạn lâu năm nhìn theo bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, một hồi lâu, “Má nó, Kiều Tịch Hoàn này cmn đang nói, cô ấy đang chơi chính người nhà cô ấy?! Cô bé này, quả nhiên thâm tàng bất lộ!” Kiều Tịch Hoàn duỗi người, có thể giúp Dụ Lạc Vi nhiều như vậy thôi. Sau này tạo hóa chỉ nhìn chính cô ta. Cô không bao giờ định hao tốn quá nhiều thời gian trên chuyện Dụ Lạc Vi nữa. Mím môi, xoay người đi vào trong xe con của Diêu Bối Khôn, nói thẳng, “Đi công ty Hoàn Vũ.” “Đâu?” “Hoàn Vũ.” Kiều Tịch Hoàn lặp lại. “Hoàn Vũ là ở đâu?” “Công ty trước kia của Hoắc Tiểu Khê.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng. “Nha. Em biết rõ công ty của tiểu Khê, thì ra tên là Hoàn Vũ à.” Diêu Bối Khôn ngượng ngùng cười cười, nổ máy xe rời đi. Dọc theo đường đi coi như bình tĩnh. Diêu Bối Khôn cũng lái rất nghiêm chỉnh, đột nhiên giống như trúng tà, đập tay lái, “Má nó!” Kiều Tịch Hoàn sững sờ cả người, hơi kinh sợ, vội vàng hỏi, “Xảy ra tai nạn xe cộ sao?” “Không đúng, công ty trước kia của tiểu Khê chẳng phải bị thằng Tề Lăng Phong cố tình cướp lấy rồi sao?! Chị đi đến đó làm gì?! Không phải nó định cưỡng gian chị sao?!” Diêu Bối Khôn hung hăng nói. Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt. Phản ứng của Diêu Bối Khôn có thể như người bình thường không. Thiếu chút nữa hù chết cô. “Nữ thần, sao chị còn dám một mình chứ?!” “Không phải có cậu sao? Thế nào, cậu không bảo vệ được tôi?!” “Dĩ nhiên có thể bảo vệ! Nhưng đây là chuyện chui vào hang cọp…” Diêu Bối Khôn hơi xù lông. Kiều Tịch Hoàn nhìn ra ngoài cửa sổ, “Yên tâm đi, Tề Lăng Phong không ngu xuẩn như vậy, ở đâu cũng dám cưỡng gian tôi.” Diêu Bối Khôn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Kiều Tịch Hoàn, mím môi, nhắm mắt chạy xe về Hoàn Vũ. Cuối cùng đến nơi, Diêu Bối Khôn thoải mái đi theo phía sau Kiều Tịch Hoàn. Hoàn Vũ. Bước chân của Kiều Tịch Hoàn dừng lại trước cửa chính, nhìn công ty bản thân đã từng chút một, từng chút một cố gắng phấn đấu, nhìn tất cả đã từng quen thuộc… Cô cười lạnh, sải bước đi vào, ấn thang máy riêng cấp lãnh đạo. Có nhân viên lễ tân định ngăn cản, hình như không quá quen thuộc người phụ nữ xa lạ này, nhưng cảm giác bước chân cô rất đúng lý đương nhiên, không dám tiến lên, có lẽ là khách hàng thương mại quan trọng cũng không chừng, chỉ sợ không cẩn thận đắc tội. Kiều Tịch Hoàn nhìn con số thang máy, không ngừng thay đổi. Mình đã từng quen đi thang máy này, nhưng Tề Lăng Phong sẽ cực kỳ tránh hiềm nghi, vẫn đi thang máy bình thường, buổi sáng đi làm rất nhiều người, cô vẫn một mình đương nhiên hưởng thụ thang máy rộng rãi mà xa họa này, còn Tề Lăng Phong lại chen chúc trong một cái khác. Cô đã yêu cầu Tề Lăng Phong đi cùng cô, nhưng Tề Lăng Phong luôn có chút cưng chiều, từ chối. Anh nói, ở công ty, phải có quy củ của công ty. Đột nhiên, Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười lạnh, nhìn dáng vẻ máu lạnh của mình phản chiếu qua thủy tinh. Năm đó, có lẽ anh ta chỉ không tình nguyện đi chung với cô mà thôi. Chỉ mong đợi, một mình hưởng thụ! Giống như bây giờ, thang máy này, thành dành riêng cho một mình Tề Lăng Phong. Cô đảo mắt. Thang máy đến nơi. Thư ký ngồi ở cửa, nhìn Kiều Tịch Hoàn từ trong thang máy riêng ra ngoài, nheo mắt lại, “Xin chào, thưa cô, xin hỏi cô tìm ai?” “Đến đây, cô nói tôi tìm ai?” Kiều Tịch Hoàn hỏi ngược lại. Thư ký là một người mới. Thư ký của Hoắc Tiểu Khê, không biết đã sớm bị đá bay đến đất nước nào rồi. Thư ký hơi xấu hổ, “Xin hỏi cô có hẹn trước không?” “Cô đi nói cho Tề Lăng Phong, nói Kiều Tịch Hoàn tới tìm.” “Xin lỗi, thưa cô, muốn gặp tổng giám đốc của chúng tôi, phải có hẹn trước mới được.” Thư ký hơi áy náy nói. Kiều Tịch Hoàn đảo mắt, không nhiều lời nói nhảm với thư ký, đi thẳng vào bên trong. “Thưa cô.” Thư ký hơi nóng nảy. Diêu Bối Khôn coi như thông minh trực tiếp chặn thư ký lại, cười híp mắt nói, “Bình tĩnh, một người phụ nữ đi tìm một người đàn ông, cô có gì hay mà cự tuyệt…” Thư ký cắn môi, dậm chân. Diêu Bối Khôn cười đến rạng rỡ, sau đó nhìn Kiều Tịch Hoàn trực tiếp đẩy cửa gian phòng trong cùng ra. Cửa phòng mở ra. Một ánh mắt giết tới. Rõ ràng ghét bị người đột nhiên quấy rầy. Khi nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn, khựng mắt lại, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên một đường cong tà ác, “Em luôn khiến cho anh bất ngờ như vậy.” Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười, “Có thể khiến anh vui mừng, không tốt sao?!” “Dĩ nhiên rất tốt.” Kiều Tịch Hoàn không biến sắc ngồi trước mặt Tề Lăng Phong, nhìn vải màu trắng quanh đầu anh, “Tôi vì chuyện lần trước, đặc biệt tới nói xin lỗi.” Tề Lăng Phong gập laptop trên bàn làm việc lại, đối diện với Kiều Tịch Hoàn, “Anh ngược lại cảm thấy, mỗi lần em tìm anh nhất định có mục đích của em!” Kiều Tịch Hoàn nheo mắt lại. Cô quả thật có mục đích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]