Biệt thự nhà họ Cố.
Phòng khách yên tĩnh.
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy mình vẫn còn trong trạng thái choáng váng, nên có phần không rõ ràng lắm, hiện giờ rốt cuộc là trạng thái gì.
Cô cắn môi, cố gắng không để cho mình phát ra chút âm thanh và động tĩnh gì, cảm giác giờ phút này mình không nên quấy rầy đến cái gì đó, ngừng thở, không nhúc nhích.
“Cố Tử Hàn, chú có thể thử xem!” Giọng Cố Tử Thần, lạnh nhạt nhẹ nhàng, mỗi lần đều sẽ cảm thấy âm điệu nhìn như tùy ý vậy luôn khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo từ sâu thẳm tâm hồn.
Như vực thẳm địa ngục, âm trầm.
Cố Tử Hàn giật bắn người, chợt buông tay cô ra, rõ ràng là phản ứng thân thể, nhưng khiến Kiều Tịch Hoàn giờ phút này đang phản ứng chậm nửa nhịp lại hung hăng nhíu mày.
Cô hít sâu, nhìn bọn họ.
Cảm giác bọn họ giờ phút này rõ ràng không giống như bình thường, có phải sẽ có bí mật gì mà cô không biết sẽ lộ ra ngoài không?!
Cố Tử Hàn xoay người, bốn mắt nhìn nhau với Cố Tử Thần.
Dáng dấp hai người thật giống, chỉ từ ngoài mặt mà nói, giống đến độ dọa người, nhưng không biết vì sao, hai người lại khiến người ta có cảm giác khác biệt trời vực, cho dù người không quen thuộc lắm, cũng có thể vừa liếc mắt đã phân rõ ra được ai là ai trong bọn họ!
“Anh.” Cố Tử Hàn mở miệng, nhìn Cố Tử Thần.
Trong thoáng chốc, đây là lần đầu tiên nghe được Cố Tử Hàn gọi Cố Tử Thần.
Kiều Tịch Hoàn vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001848/quyen-3-chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.