Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Ai nói thận tôi không tốt!” Bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng gầm.
Diêu Bối Địch ngẩn ra, giống như rì rầm với đối phương một lúc, hồi lâu mới nói vào trong điện thoại, “Bà tìm tôi có chuyện gì hả?”
“Bà biết em trai bà hiện giờ đang làm gì không?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.
“Không biết, nó tới trêu chọc bà?”
“Cậu ta làm tài xế cho tôi.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Cái gì?!” Bên kia đột nhiên gầm lên, “Nó làm tài xế cho bà làm gì?”
“Làm sao tôi biết. Tự bà hỏi cậu ta một chút đi.”
“Được, tôi lập tức gọi điện thoại cho nó.”
“Nửa giờ.”
“Tại sao?” Bên kia hơi kinh ngạc.
“Tôi sợ xảy ra tai nạn xe cộ.”
Nói xong, Kiều Tịch Hoàn liền cúp điện thoại.
Diêu Bối Khôn nghe được nội dung điện thoại của Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt không được đẹp, “Tại sao chị mách lẻo tôi.”
“Cậu nói nữa, lập tức dừng xe.”
Diêu Bối Khôn mím môi.
Khổng Tử đã nói, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân khó nuôi.
Quả thế.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Diêu Bối Địch cầm điện thoại di động, hơi bốc lửa
Diêu Bối Khôn thằng nhóc thúi này, thật đúng là càng lớn càng không có tính tự giác, mình rốt cuộc đều ép buộc cái gì, kêu nó đi học cho tốt, đi làm gì đó nó chết sống không làm, nhất định đi làm chút chuyện khiến cho người ta nghĩ không ra, nó không phải chỉ số thông minh có vấn đề chứ, đầu có bệnh! Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Em trai em?” Tiêu Dạ nhìn dáng vẻ thở phì phò của Diêu Bối Địch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001820/quyen-3-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.