Không gian có chút u ám.
Ánh trăng chiếu sáng từ bên ngoài cửa sổ.
Bây giờ là mấy giờ rồi?
Diêu Bối Địch nhìn qua cửa sổ.
Bản thân không hiểu sao bị bắt cóc, bị ném đến một vùng rừng núi hoang vắng như vậy.
Cô cũng không biết đây là nơi nào, cảm thấy giống như một nhà kho bỏ hoang, cô ngồi xổm ở một chỗ mà xung quanh toàn tro bụi, hầu như trong hơi thở cũng lẫn cả bụi, khiến cả người không được thoải mái.
Mà càng khiến cô sợ hãi chính là, cô không biết mình bị ai bắt cóc, bởi vì từ buổi chiều bị bắt cóc cho tới tới lúc bị ném đến đây, không có người nào xuất hiện, cô hoàn toàn không rõ.
Đúng lúc này.
Chiếc cổng sắt chợt mở ra.
Một luồng ánh sáng chiếu vào.
Ánh đèn đột ngột hắt đến khiến cô bị chói mắt, phải nhắm mắt lại, qua một lúc sau mới thích ứng được.
Ánh sáng kia càng ngày càng gần.
Cô cảm giác được chắc chẳn không phải là một người.
Cô cắn môi, cố hết sức để bản thân bình tĩnh, nhìn đám người đang đi tới.
Dần dần, cô cũng đã nhìn rõ, tổng cộng có năm người, trong đó có một người ngồi trên xe lăn, được người khác đẩy vào.
Cô không biết những người này, trong lòng rất sợ hãi, cơ thể bị sợi dây buộc quá chặt, cô cũng chỉ có thể nhích mông về phía sau, chứ không tài đứng dậy chạy trốn được.
“Sợ sao?” – Người đàn ông ngồi trên xe lăn hung dữ hỏi cô.
Diêu Bối Địch chỉ nhìn hắn, không biết làm sao.
“Chồng của cô đang lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001776/quyen-2-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.