Editor: Puck - Diễn đàn
Cô để muỗng xuống, ung dung thong thả uống một ngụm, hỏi, “Đúng vậy, có ý kiến gì sao?”
“Dĩ nhiên không có, chỉ có điều sau khi gặp em, tâm tình của cô ấy trở nên rất kích động.”
“Ý của anh có phải là, bởi vì tôi mới khiến cho cô ta ‘tự sát’?! Tội danh này tôi không đảm đương nổi.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, hơi châm chọc nói, “Huống chi, anh không cảm thấy bởi vì hình chụp chúng ta ôm hôn bị cô ta nhìn thấy, kích thích quá mức sao?!”
“Tôi chỉ muốn biết, lúc đó hai người đã nói những gì?!” Tề Lăng Phong nghiêm túc chút.
Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ không có gì, “Tôi nghĩ tôi nói gì với cô ta, anh nên rất rõ ràng. Không phải chuyện gì Sở Dĩ Huân cũng nói cho anh biết sao?”
“Sở Dĩ Huân nói, em là Hoắc Tiểu Khê!” Tề Lăng Phong rất nghiêm túc nhìn sắc mặt của Kiều Tịch Hoàn, tròng mắt thậm chí không hề chuyển động.
Biểu hiện của Kiều Tịch Hoàn cũng vô cùng bình tĩnh, cô vừa khuấy đều cà phê, vừa nhìn Tề Lăng Phong, “Anh tin không?”
“Tôi muốn nghe chính miệng em nói ra.” Tề Lăng Phong khẽ siết ngón tay.
“Tề Lăng Phong.” Kiều Tịch Hoàn để muỗng xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, thân thể nhích tới phía trước, chính diện nhìn Tề Lăng Phong, “Trước kia anh đã từng gặp tôi đi? Khi Hoắc Tiểu Khê còn chưa chết.”
Tề Lăng Phong mím môi.
“Chẳng lẽ anh giống như Sở Dĩ Huân, thần chí không rõ?” Kiều Tịch Hoàn cười châm chọc, “Tôi thật buồn bực, Sở Dĩ Huân một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001742/quyen-2-chuong-41-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.