Editor: Puck - Diễn đàn
Tiếng nói vừa dứt, Kiều Tịch Hoàn xoay người rời đi.
“Hoắc Tiểu Khê, cô không sợ tôi nói toàn bộ những chân tướng này cho Tề Lăng Phong sao?!” Phía sau là âm thanh thét chói tai của Sở Dĩ Huân.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.
Dĩ nhiên không sợ.
Bởi vì, ai sẽ tin tưởng.
Chỉ biết coi cô, điên rồi mà thôi!
Sở Dĩ Huân nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn rời đi.
Cả người cô vẫn còn rơi vào trong trạng thái hỏng mất, hôm nay tiếp nhận lấy tin tức rõ ràng quá lớn, lớn đến cô có phần không thể tiếp nhận.
Thật sự là Hoắc Tiểu Khê sao?!
Người phụ nữ này hóa thân làm ma đến báo thù rồi sao?!
Cô ôm đầu, không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra!
Cô chợt hồi hồn, cầm điện thoại lên, vội vàng gọi.
Bên kia tiếp thông.
“Lăng Phong, anh đang ở đâu, em muốn tới tìm anh!” Sở Dĩ Huân nói vừa nhanh vừa vội.
Không được.
Cô muốn nói tất cả cho Tề Lăng Phong, cô không thể để cho anh bị người phụ nữ kia uy hiếp, cô không thể để cho anh bị người phụ nữ kia hãm hại.
“Sao vậy?” Bên kia truyền đến, rõ ràng là âm thanh không bình tĩnh, “Không phải nói trong khoảng thời gian này không được nhìn mặt sao? Bây giờ còn đang trong thời kỳ đặc biệt, bây giờ anh cũng không biết có ai theo dõi anh hay không, bị chụp được chúng ta sẽ không nói được, em không muốn thứ chúng ta khổ sở như vậy mới có được, toàn bộ đều tan thành mây khói chứ.” dieendaanleequuydonn
“Nhưng em có một chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001730/quyen-2-chuong-38-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.