Editor: Puck - Diễn đàn
“Chịu đựng.” Cảm thấy cả người Diêu Bối Địch không chịu khống chế, giọng nói lạnh lùng của Tiêu Dạ vang lên trên đầu cô.
Diêu Bối Địch nhịn vô cùng khó chịu.
Cả quá trình quả thật sống không bằng chết.
Không biết đã trải qua bao lâu, lực độ trên tay Tiêu Dạ đột nhiên biến mất.
Diêu Bối Địch chỉ có cảm giác trên lưng mình đau rát, đau đến cô không hề muốn động chút nào.
“Tắm nước nóng, ngày mai nếu như sau lưng còn chưa khỏe, phải đi bệnh viện chụp phim.” Tiêu Dạ ném lại một câu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Diêu Bối Địch đột nhiên một phát túm được tay Tiêu Dạ.
Cả người Tiêu Dạ khựng lại một chút.
Diêu Bối Địch nâng đầu từ trên ghế sa lon lên, cả người cũng khó khăn ngồi dậy, váy của cô tự nhiên buông thõng xuống, che lấy thân thể cô, nhưng lại bởi vì không có áo ngực cột lại, một khắc kia dường như có chút như ẩn như hiện…
Cô kéo tay Tiêu Dạ, chịu đựng đau đớn sau lưng để cho mình đứng dậy, mặt đối mặt nhìn anh.
Cô đột nhiên nhón chân lên.
Giơ tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau chùi cánh môi anh, môi của anh hơi mỏng, mỗi lần mím vào nhau, luôn có một hơi thở khiến cho người ta không thể dựa gần vào.
Cô xoa xoa, dường như cảm giác được mình lau sạch, cô nhắm mắt lại, in cánh môi của mình lên.
Cả quá trình Tiêu Dạ đều rất lạnh lùng, chỉ lạnh nhạt nhìn Diêu Bối Địch, theo dõi cử động của cô, ngầm cho phép cử động của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001682/quyen-2-chuong-26-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.