Editor: Puck - Diễn đàn
“Chị, hu hu, hu hu…” Bên kia truyền đến tiếng khóc sướt mướt.
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày, “Nói tiếng người.”
“Chị.” Bên kia vẫn lê hoa đẫm mưa, “Em không biết năm đó cha mẹ mang đến cho chị bóng ma như vậy, em biết bọn họ có lỗi với chị, hiện giờ mỗi người bọn họ đều nhận được trừng phạt. Nhưng mà chị, trước kia em còn nhỏ, không thể đủ sức bảo vệ chị, nhưng bây giờ nhìn thấy vậy em cũng thật sự khó chịu, chị không cần so đo với em, về sau em đều đứng về phía chị.”
Tay cầm di động của Kiều Tịch Hoàn hơi siết chặt, hồi lâu không nói gì.
Dụ Lạc Vi ở đầu bên kia hơi không hiểu rõ hiện giờ Kiều Tịch Hoàn đang nghĩ gì, thật lâu trước kia cũng không biết Kiều Tịch Hoàn đột nhiên bùng nổ rốt cuộc ẩn chứa năng lực to lớn như thế nào, cô dùng giọng nói dè dặt cẩn thận tiếp tục hỏi, “Chị, chị còn giận em sao? Hiện giờ em biết sai rồi, biết là do cha mẹ, bây giờ em cũng rất không hiểu bọn họ, chị, hiện giờ em cũng chỉ có một người thân là chị rồi…”
Nói được, rất đáng thương.
“Dụ Lạc Vi, tôi ít ra cảm thấy, cho dù là ai gặp phải chuyện này, thay đổi thái độ cũng phải sau một tháng, coi như cô khác hẳn người thường, ít ra cũng phải tốn thời gian một tuần đi, mà cô, chỉ tốn mấy giờ đã nghĩ thông suốt tất cả, tôi chắc nên bội phục cô rồi?” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.
“Giờ khắc này, tôi giống như không chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001669/quyen-2-chuong-23-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.