Editor: Puck
“Phong, chúng ta đã nhịn nhiều năm như vậy, đến khi Hoắc Tiểu Khê chết rồi, anh vẫn còn đắn đo như vậy sao?” Sở Dĩ Huân thật sự không chịu nổi, năm đó cô một mực yên lặng nhìn anh và Hoắc Tiểu Khê ân ái ở trước mặt cô.
Cô không chỉ không thể khổ sở, còn phải cười chúc phúc.
Năm đó cô nhịn khổ sở như vậy, hiện giờ khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Hoắc Tiểu Khê chết đi, mình rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận ở cùng với anh, lại đột nhiên nhảy ra một Trình Giảo Kim, nói bọn họ phải chú ý, chú ý đến cách nhìn của người bên ngoài?!
Cô thật sự chịu đủ rồi!
“Dĩ Huân, em nghe lời.” Tề Lăng Phong nhíu chặt mày, giọng cũng hơi lạnh, “Cũng bởi vì chúng ta nhịn nhiều năm như vậy, không thiếu một chốc một lát như thế.”
“Nhưng mà...”
“Anh không muốn nói thêm nữa.” Giọng Tề Lăng Phong hơi nghiêm nghị, biểu thị kết thúc đề tài này. Không thể có bất kỳ ý kiến và bác bỏ khác.
Sở Dĩ Huân cắn môi, trong lòng nén một cơn tức.
Tại sao chứ!
Tại sao cô chờ nhiều năm như vậy vẫn là kết quả như thế.
Kiều Tịch Hoàn.
Đều do người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn này, người phụ nữ giống như đột nhiên xuất hiện từ không trung, cô ta làm kinh ngạc khắp nơi, bây giờ còn bị cô ta ảnh hưởng như vậy, trong lòng đủ kiểu không thoải mái!
Tròng mắt cô sâu hơn, thoáng qua trong mắt một tia ác độc.
Cô tuyệt đối không để cho Kiều Tịch Hoàn được như ý!
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001639/quyen-2-chuong-15-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.