Editor: Puck
Có người nói, giao nụ hôn đầu, đêm đầu tiên của mình cho người đàn ông mối tình đầu mà mình yêu thích nhất là một chuyện hạnh phúc.
Cô cũng đã từng có một lần may mắn như vậy.
Cô cho rằng mình giao thứ tốt đẹp nhất cho anh, nhưng không biết anh xì mũi coi thường.
Thời gian sáu năm.
Cô và anh, trong sạch.
Anh không hiếm lạ gì cô tự cho rằng bản thân để tất cả tốt nhất cho anh.
Tròng mắt khẽ chuyển, cô nhìn anh đi về phía cửa chính, bóng lưng rời đi.
Phòng rất lớn, rất trống.
Nhịp tim mới vừa rồi còn rối loạn, giờ phút này giống như dừng lại, cảm giác toàn thế giới giống như yên bình tĩnh lặng.
Cô chậm rãi đứng dậy từ trên ghế sa lon, quay đầu nhìn thức ăn bày biện trong phòng ăn, một ít giây vừa rồi Tiêu Dạ không khống chế được, chỉ ở trong trạng thái mông lung, không phản ứng theo trái tim, chắc hẳn anh cũng mơ hồ không thấy rõ cô là ai?
Bằng không, sao anh mở miệng được.
Vẫn còn nhớ ngày lĩnh giấy chứng nhận kia, tất cả vợ chồng đều ngọt ngào ân ái, chỉ có bọn họ không phải.
Anh nói, “Gả cho tôi, sống cô quả cả đời đi!”
Cho nên, cô thật sự tuân theo như vậy, có lẽ chính là cả đời.
...
Tiêu Dạ đi ra khỏi nhà, xe nhỏ đậu ở cửa tiểu khu đón anh rời đi.
Anh đi đỉnh Hạo Hãn.
Mới vừa rồi là Lôi Lôi gọi điện thoại cho anh, hỏi anh ở đâu, cô tìm anh.
Anh để Lôi Lôi ở đỉnh Hạo Hãn chờ anh.
Lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001603/quyen-2-chuong-7-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.