Kiều Tịch Hoàn ngồi trên xe của nhà họ Cố, cách biệt thự của Kiều gia càng ngày càng xa.
Thân thể hơi run rẩy của cô dần bình tĩnh trở lại.
Trước kia, mỗi lần trở về, Kiều Tịch Hoàn đều nơm nớp lo sợ, cô sợ Kiều Vu Huy, sợ Dụ Tĩnh thậm chí sợ Dụ Lạc Vi, thật ra bọn họ không có động tay động chân với cô như hồi còn nhỏ, nhưng trong lòng cô vẫn có bóng ma, cho nên hễ là yêu cầu của Kiều gia, cô có thể làm nhất định sẽ làm, không thể làm cũng sẽ nghĩ cách hoàn thành.
Đương nhiên, Kiều Tịch Hoàn của bây giờ không sợ bất kỳ người nào trong nhà họ Kiều, chỉ là cảm giác kinh hồn bạt vía và sự run rẩy không tự chủ của thân thể này, cô hoàn toàn không thể nào khống chế được, bởi vì thân thể này khá nhạy cảm.
Đôi mắt cô nhìn những cảnh sắc phồn hoa ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói:
“Đến phố ăn Hồng Vận trên đường Thiên Kiều.”
“Được, đại thiếu phu nhân.” Lái xe cung kính gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn tự an ủi mình, ít nhất bây giờ người của Cố gia đã đối xử cung kính với cô.
Xe vững vàng đến nơi.
Kiều Tịch Hoàn xuống xe, đi vào đường Tử Lý bên trong phố.
Người rất nhiều, nhốn nha nhốn nháo.
Bước chân của Kiều Tịch Hoàn dừng ở trước một quán ăn, phía trên bảng hiệu là “Canh tiết vịt” bên trong không có nhiều người lắm, nhưng nhìn kỹ lại rất sạch sẽ.
Người chủ bếp phụ trách bên trong quán ăn là một người đàn ông trung niên, còn người phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001549/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.