Hôm sau
Kiều Tịch Hoàn mắt còn ngái ngủ, mờ mịt tiêu sái đi ra khỏi phòng.
Cố Tử Thần, người đàn ông này thật phiền phức, buổi sáng mỗi khi rời giường đều phải phát hỏa một trận, nếu như sống chung với người này cả đời, không chọc bản thân tức chết mới là lạ.
Chỉ có điều, cô nghĩ, mình không có khả năng sống với người này cả đời!
Cô mấp máy môi, trên hành lang lại đụng phải khỉ con.
Đôi mắt của Kiều Tịch Hoàn dừng lại một chút, nhìn khỉ con đeo cặp nhỏ trên lưng tựa hồ là muốn đi học, thời điểm nhìn thấy cô thì rât lễ phép dừng lại, khom lưng cúi đầu: “Chào mẹ”
Kiều Tịch Hoàn nhìn khỉ con, đây là tính cách mà một đứa trẻ 5 tuổi nên có sao?.
“Con đi học sớm như vậy sao?”
“Dạ”
“Vì sao?. Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt có vẻ như còn đang ngủ” Khi cô vừa mới đi ngang phòng của 2 đứa nó, còn nghe người hầu đang tân tình khuyên bảo dỗ dành 2 tiểu tổ tông.
“Bọn họ có thể dậy trễ một chút, bởi vì bọn họ ngồi xe đến trường, còn con phải đi bộ”
“Cái gì?” Kiều Tịch Hoàn nhịn không được gầm nhẹ một tiếng.
Khỉ con mờ mịt nhìn cô, tựa hồ như chợt ngẩn ra.
“Khỉ con”
“Con không phải gọi là khỉ con” Khỉ con ủy khuất nhìn cô, nổi lên dũng khí ngắt lời cô.
“Cố Tiểu Lộ”
“Con không phải tên Cố Tiểu Lộ” Khỉ con nhìn cô, trên khuôn mặt nhỏ gầy, cặp mắt long lanh sáng ngời.
“Cố Minh Lộ” Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt nhìn thằng bé
“Có con”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001527/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.