“Tỉnh rồi?”
Ban đêm yên tĩnh, Cố Tử Thần gằn từng tiếng, hung hăng hỏi.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần, cả người chẳng hiểu ra sao:
“Tại sao anh lại ở trong phòng tôi?”
“Vậy phải hỏi bản thân cô rồi”.
“Tôi?” Kiều Tịch Hoàn càng thêm mờ mịt.
“Đêm hôm khuya khoắt, cô la cái gì?”
“Tôi đã nói gì hả?” Kiều Tịch Hoàn vẫn không rõ.
Cố Tử Thần trừng mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, không nói gì cả, ngồi trên xe lăn, xoay người rời đi.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Cố Tử Thần, người này đầu óc thật sự có vấn đề!
Thật là lãng phí một khuôn mặt đẹp trai như vậy!
Trong lòng Kiều Tịch Hoàn đang lẩm bẩm, bỗng nhiên nghe được một âm thanh mạnh mẽ truyền đến.
Tiếng vang phát ra từ phòng cách vách, bức tường này vốn cách âm rất tốt, nhưng mà lúc Cố đại thiếu trở về phòng vẫn chưa đóng lại cánh cửa thông giữa hai phòng, khiến cho âm thanh vang lên thật lớn.
Cô vốn không phải là người thích xem náo nhiệt, chen vào cuộc sống của người khác, chỉ là vừa mới bừng tỉnh từ cơn ác mộng, tạm thời ngủ không được, vì thế vẻ mặt buồn cười đi về phía cánh cửa.
Không nhìn thì không biết, nhưng vừa nhìn lại khiến người ta giật mình.
Cố đại thiếu quả thực có bản lĩnh, có thể làm cho bản thân ngã trên mặt đất, hơn nữa hai tay 2 chân hướng lên trời không nói, ngay cả xe lăn cũng đè lên trên mình, thật là chỉ số IQ nhịp nhàng!
Hình như cảm giác được trong phòng có thêm một người, Cố đại thiếu mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001518/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.