Phụ lục về câu chuyện bốn năm
Đây là một đoạn nhỏ tôi tự viết, là lá thư Diệp Diệp gửi cho Niên Bách Ngạn, hy vọng khi đọc mọi người sẽ cảm thấy vui vẻ. Hôm nay ngày 11.11 cũng là thời điểm “Tố Niên” bước vào những chương cuối cùng. Tiết trời đã chuyển lạnh, hy vọng các bạn yêu chú ý giữ sức khỏe. Mong rằng “Tố Niên” sẽ ở bên bạn, mang lại cho bạn ấm áp, cũng mong Tố Niên sớm ngày đoàn tụ - Ân Tầm.
“Hey, em thật sự rất nhớ anh
Giờ ngoài trời mưa bắt đầu rơi rả rích
Đôi mắt đã khô cong, mà sao vẫn muốn khóc
Chẳng biết giờ này anh đang ở nơi đâu
Hey, em thật sự rất nhớ anh
Quá nhiều cảm xúc không tìm được cách biểu lộ thích hợp
Lời muốn nói nhất em nên bắt đầu nói từ đâu?
Liệu giờ đây anh có đang nhớ em giống như em nhớ anh?
Nếu không có anh, không có quá khứ, có lẽ em sẽ không đau khổ
Nhưng nếu trên đời có “nếu như”, em vẫn sẽ yêu anh…”
[Nếu không có anh – Mạc Văn Úy]
“…“Bách Ngạn, em nhớ anh!” Con gái chúng ta đã bốn tuổi rồi. Nó tên là Tịnh Hảo, Diệp Tịnh Hảo, ước mong cho năm tháng bình yên.
Em nghĩ đây là điều anh không ngờ tới. Khi anh rời xa, em đã thất vọng, chán chường. Có ai ngờ được hạnh phúc thuộc về chúng ta lại ngắn ngủi đến thế. Quãng thời gian ở bên cạnh anh, em đã chuẩn bị sẵn tâm lý để chịu đựng khổ đau. Chỉ không lường trước được đau khổ lại ào tới nhanh và dữ dội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/812143/quyen-14-chuong-711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.