Niên Bách Ngạn mở mắt ra, ánh mắt anh lạnh lẽo. Biểu cảm này như một chậu nước lạnh dập tắt mọi tâm trạng kích động của Niên Bách Tiêu. Cậu ngừng lại, nhưng trong lòng lại dâng lên một linh cảm chẳng lành.
Niên Bách Ngạn nhìn Niên Bách Tiêu, trong đôi mắt có một sự nặng nề không thể nói ra. Rất lâu sau anh mới lên tiếng: “Nhà họ Niên không thể dính dáng tới cảnh sát, dù là ngày trước hay bây giờ.”
Niên Bách Tiêu nghe xong liền giật mình: “Vì sao chứ?” Thanh âm của cậu gần như chói tai.
Ánh mắt anh mệt mỏi: “Bách Tiêu! Em còn nhỏ, có những chuyện không cần biết. Mà anh cũng không định để em biết, thế nên việc em cần làm bây giờ là tin tưởng anh, biết không?”
“Anh à! Em không còn là thằng nhóc mấy nữa rồi!” Nghe xong câu ấy, Niên Bách Tiêu cực kỳ tổn thương.
Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Trong mắt anh em vẫn luôn là một đứa trẻ.” Cuối cùng anh bổ sung thêm: “Em còn rất nhiều thời gian và tuổi xuân, không cần phải gánh vác chuyện gì cho nhà họ Niên cả. Trước đây anh rất phản đối chuyện em đua xe, là vì anh sợ người thân duy nhất trên cuộc đời này cũng rời xa mình. Nhưng bây giờ em đã có trách nhiệm với việc mình muốn làm, em có lý tưởng, có hoài bão, như vậy rất tốt. Thế nên em chỉ cần bạo dạn bước về phía trước, việc anh có thể giúp em là san bằng con đường đó giúp em.”
“Anh…” Cổ họng Niên Bách Tiêu nghẹn lại.
Bao nhiêu năm qua, Niên Bách Ngạn chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/812129/quyen-14-chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.