Giống như có người cho bạn một giỏ dây thừng. Các sợi dây thừng đã được quấn bện lộn xộn vào nhau, bắt bạn trong một khoảng thời cố định tìm được đầu kia của dây thừng. Sau đó, bạn dốc hết sức lực đi tìm, cuối cùng mới phát hiện một đầu của sợi dây thừng đã nối với tận đáy giỏ. Chỉ cần dây vào, cả hai ắt sẽ thương tích đầy mình.
Khi khăn trùm đầu của kẻ đó được đại ca Khôn tháo xuống, khi ánh nến soi sáng gương mặt đó, Niên Bách Ngạn đã bất chợt hiểu ra đạo lý này.
Gương mặt ấy cực kỳ đáng sợ.
Nhất là trong một đêm mưa như thế này.
Cho dù xung quanh không có cửa sổ vẫn có thể nghe được tiếng sấm ầm vang nơi chân trời, gần như chấn động tới độ dưới chân cũng rung lên, chao đảo. Còn người trước mặt này có lẽ không ngờ đối phương lại là Niên Bách Ngạn. Đầu tiên hắn ngẩn người nhìn anh rất lâu, sau đó mới phản ứng lại, bật cười ha ha.
Dáng vẻ cười to của hắn còn khiếp đảm hơn cả lúc hắn im lặng và nhìn anh với vẻ ngỡ ngàng. Vì vết sẹo ấy, vì cái miệng của hắn khi cười để lộ hàm răng chảy máu. Có lẽ hắn đã bị người của đại ca Khôn tẩn một trận, nhưng cũng may chỉ là vết thương ngoài da.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn thản nhiên. Anh đứng nhìn hắn từ trên xuống dưới, im lặng chứng kiến hắn cười. Ánh nến lắc lư trên cơ thể hắn. Cao lớn và giá buốt.
Cho tới khi đối phương cười đã, cười tới mệt nhoài, Niên Bách Ngạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/812041/quyen-14-chuong-609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.