Niên Bách Ngạn thu điện thoại lại.
Anh quay người lại. Trong gian nghỉ của phòng làm việc, Vincent đang từ tốn thưởng trà.
Bên cạnh ông ta là Joey. Chẳng biết cô ta đang nói gì mà khiến Vincent bật cười vui vẻ.
Niên Bách Ngạn bước lên, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện.
Vincent cũng không cười nữa mà sắc mặt trở lại vẻ nghiêm nghị. Joey thấy vậy cũng không dám nói nhiều thêm. Cô ta âm thầm quan sát sắc mặt và lời nói.
Trên bàn là trà thơm, mùi hương thoang thoảng bay vào mũi.
Niên Bách Ngạn không nói gì. Anh bưng tách trà lên, nhấp một ngụm. Khi anh đặt xuống, Vincent lạnh lùng lên tiếng: “Tách trà trước mặt cậu đã nguội rồi, có uống vào trà cũng đâu còn thơm mấy nữa.”
Niên Bách Ngạn liếc nhìn ông ta, không lên tiếng.
“Trà này tôi đã cất công pha từ sớm, vốn dĩ định đợi cậu tới để uống một tách trà nóng, sau đó khen ngợi một tiếng thì cũng không uổng phí tấm lòng của tôi.” Vincent nói với vẻ thong dong: “Đáng tiếc là, một cuộc điện thoại của Kỷ Đông Nham đã làm lỡ dở của cậu quá nhiều thời gian. Nhìn xem, trà nguội mất rồi, công sức của tôi cũng đổ bể.”
Niên Bách Ngạn nghe ra ẩn ý của ông ta. Anh mỉm cười, lập tức đổ trà trong tách của mình đi, sau đó giơ tay định cầm bình trà.
Nhưng anh bị Vincent giữ tay lại.
Ông ta cười: “Cậu tưởng, rót tiếp một cốc mới là có thể giống như lúc trước hay sao?”
Niên Bách Ngạn rút tay về, nhìn Vincent.
“Người Trung Quốc thích thưởng trà là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/812034/quyen-14-chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.