Ảnh la liệt khắp mặt bàn.
Nhân vật chính chỉ có một.
Cả cơ thể bé nhỏ đang co quắp lại. Mỗi một vết thương đều rất rõ nét. Cổ tay non nớt bị dây thừng thô trói chặt. Mắt cá chân nhỏ xíu cũng đã tím bầm lại. Mỗi một bức ảnh lại được chụp ở một góc độ khác nhau. Điều duy nhất không đổi chính là đôi mắt ngây dại của đứa bé trên ảnh cùng một cơ thể đầm đìa máu.
Từng bức, từng bức như từng lưỡi dao cắm thẳng vào trái tim Niên Bách Ngạn, sau đó chuôi dao được xoay đi vần lại, lăng trì con tim đã bị thương của anh thêm ngàn lần, vạn lần.
Đau khổ là không đủ để nói lên cảm nhận của anh.
Anh phẫn uất, kinh hoàng, thậm chí còn có một sự kích động muốn giết người mãnh liệt!
“Rốt cuộc ông là ai?” Niên Bách Ngạn nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Một bàn tay anh đã cuộn chặt lại. Những mạch máu trên mu bàn tay gò lên, ngoằn ngoèo uốn lượn. Nhiệt độ nơi đáy mắt đã lạnh tới cực điểm. Gương mặt tuấn tú giờ như phủ một lớp sương buốt giá.
Đầu kia điện thoại vang lên tiếng cười chói tai: “Tao là ai ư? Bao nhiêu năm trôi qua, ngay bản thân tao còn chẳng biết mình là ai nữa rồi? Cũng nhờ có nhà họ Niên các người mà tao phải sống cuộc đời người không ra người, ma chẳng ra ma. Cứ coi như tao là người tới đòi nợ nhà họ Niên đi!”
“Ông muốn đòi nợ gì?” Từng khớp ngón tay của Niên Bách Ngạn kêu lên răng rắc.
“Nợ máu!” Người đó lạnh lùng đáp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/812029/quyen-14-chuong-597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.