Một sự kiện bất ngờ, một hành động đột ngột.
Niên Bách Tiêu sững sờ trong giây lát rồi hỏi ngay lập tức: “Chuyển nhượng sang tên ai?”
“Anh!” Niên Bách Ngạn đáp ngắn gọn.
Rồi anh đẩy sát hợp đồng về phía cậu.
Nhưng Niên Bách Tiêu không nhìn lâu thêm. Cậu nhàn tản dựa vào ghế, trông có vẻ tùy hứng, nhưng ánh mắt lại chất chứa một suy nghĩ nào đó.
“Em muốn biết nguyên nhân!” Cậu nhìn Niên Bách Ngạn mấy giây rồi lên tiếng.
Niên Bách Ngạn thản nhiên trả lời: “Em không cần biết nguyên nhân!”
“Nếu em không ký thì sao?” Niên Bách Tiêu hỏi.
Thanh điệu của Niên Bách Ngạn vẫn rất điềm đạm: “Em phải ký!”
“Cũng tức là, anh định đuổi em ra khỏi nhà?” Niên Bách Tiêu cười khẩy.
Niên Bách Ngạn im lặng, sờ soạng tìm hộp thuốc lá, rút một điếu ngậm lên miệng. Anh châm lửa rồi rít một hơi sau đó ngồi tựa ra sau ghế, nhẹ nhàng nhả một làn khói. Động tác thuần thục, tự nhiên, nội hàm, ổn trọng.
Rất lâu sau, anh mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp, có vẻ nhạt nhòa: “Bây giờ em có thể bảo đảm được tương lai của mình rồi, không cần anh lo lắng cho em nữa.”
Niên Bách Tiêu nhìn anh không rời mắt, bờ môi mím lại.
Làn khói xám nhẹ nhàng múa lượn giữa những ngón tay của Niên Bách Ngạn. Anh gạt nhẹ tàn thuốc rồi nói tiếp: “Từ trước tới nay em luôn muốn tự do, giờ anh cho em! Thân phận cổ đông của nhà họ Niên đối với em mà nói nếu chỉ là gông xiềng, vậy thì vứt nó đi càng tốt.”
“Em muốn biết anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811949/quyen-12-chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.