Giống như cả một cuộc đời dài đằng đẵng, nhưng trên thực tế, từ khi Niên Bách Ngạn và Tố Diệp quen biết tới ngày họ nắm tay nhau chỉ một năm. Vậy mà trong một năm này, anh và cô đã trải qua quá nhiều, quá nhiều chuyện.
Trên những cánh hoa súng tím, Tố Diệp dưới sự dìu dắt của Tố Đông, bước từng bước về phía Niên Bách Ngạn. Ánh sáng hắt lên dáng hình cao lớn, đĩnh đạc của anh. Anh kiên nhẫn và dịu dàng chờ đợi. Khi Tố Đông trao tay của Tố Diệp vào tay Niên Bách Ngạn, khoảnh khắc mười đầu ngón tay đan vào nhau, tất cả những điều họ đã cùng nhau trải qua trước đây đều như một khung hình lướt nhanh qua.
Gặp gỡ ở quán bar, trở thành quan hệ cấp trên cấp dưới, biết được thân phận của nhau, tình cảm cùng lúc bộc phát, lễ hội Natamu ở Nội Mông, lần đầu tiên cô rời xanh, trùng phùng tại trấn Thiên Đăng, quấn quýt tại Nam Phi, sự quyến luyến tại Hồng Kông, vượt qua bao lời đơm đặt gièm pha, biến cố của nhà họ Diệp rồi nghi hoặc, tranh cãi, dày vò lẫn nhau, lưu luyến không quên…
Vô vàn những kỷ niệm ấy bỗng trở nên rõ nét trong khoảnh khắc này.
Nhất là khi nắm lấy bàn tay Niên Bách Ngạn, ấm áp và chân thực.
Đám cưới không có quá nhiều tiết mục rườm rà. Nhưng khi người chủ trì hôn lễ chuẩn bị tiến hành nghi thức cho hai người tuyên đọc lời hứa thì Niên Bách Ngạn giơ một tay ra. Phù dâu Hứa Đồng nâng lên một chiếc khay vô cùng đẹp, trên đó rải mấy cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811931/quyen-11-chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.