Dọc đường đưa Tố Diệp về nhà cậu, di động của Niên Bách Ngạn không ngừng kêu. Ban đầu anh không định đi, nhưng sau đó hết cuộc này tới cuộc kia, anh cũng đành phải nhận máy. Tố Diệp bảo anh cứ về công ty làm việc trước. Anh có phần không yên tâm về cô, nhưng vì công việc bận rộn không thể lỡ dở, đành phải khuyên cô ngủ một giấc thật ngon, khi nào xong việc anh sẽ tới với cô.
Tố Diệp biết việc sản phẩm mùa thu đang rất cấp bách. Cô gật đầu, muốn anh không phải bận tâm về mình.
Niên Bách Ngạn bèn lái xe đi.
Tố Diệp đi vào nhà. Trong nhà cực kỳ yên tĩnh. Không còn tiếng cậu ngâm nga hát mấy câu hay tiếng mợ quát tháo bảo cậu yên lặng một lát. Cả ngôi nhà trước nay luôn nhộn nhịp giờ quạnh quẽ, yên ắng, quả thực khiến Tố Diệp rất buồn.
Tố Khải gọi điện thoại tới, trò chuyện đơn giản mấy câu. Tố Khải nói tối nay nó trông ở bệnh viện, bảo cô cứ yên tâm. Tố Diệp cũng bớt lo hơn, nhưng đồng thời lại sợ Tố Khải làm vậy cậu sẽ nghi ngờ. Tố Khải nói: Không sao đâu! Bố em thích náo nhiệt. Em tới đánh cờ với bố.
Lòng Tố Diệp chợt quặn thắt.
Phải, trước giờ cậu là người thích không khí náo nhiệt.
Bình thường lúc ở võ quán, cậu giả vờ nghiêm nghị, nhưng về tới nhà là lại như một ông lão chưa lớn. Mợ càng hung hăng, cậu lại càng cười hề hề.
Cô tắm qua một lát rồi giặt cho mợ hai bộ quần áo. Sau khi gấp gọn vào trong túi, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811923/quyen-11-chuong-491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.