“Vậy, cậu rốt cuộc có tin anh ấy hay không?” Trong nhà ăn, Lâm Yêu Yêu trịnh trọng hỏi Tố Diệp đang ngồi đối diện.
Ngón tay đang cầm đũa của Tố Diệp chợt khựng lại. Sau đó cô không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cụp mắt xuống, gắp một miếng thức ăn lên, ăn một cách vô vị.
Lâm Yêu Yêu thở dài: “Hoặc là hỏi thế này đi, cậu cảm thấy Niên Bách Ngạn phải làm thế nào cậu mới chịu tin anh ấy?”
Tố Diệp ngừng động tác lại, cắn chặt môi. Suy nghĩ một lúc lâu cô mới khẽ lắc đầu: “Yêu Yêu, nói thật là, mình thật sự không biết.”
Thứ năm vẫn cứ tới cho dù Tố Diệp có ghét nó thế nào đi chăng nữa. Nó vẫn xuất hiện theo trình tự, giẫm lên những vết sẹo đã từng đau thương trong quá khứ, sau đó phách lối hòa nhập vào thời gian biểu của một tuần.
Vừa khít chín giờ thì Tố Diệp tới công ty.
Quả không ngoài dự đoán, vừa bước chân vào công ty, cô đã nhận được ánh nhìn chăm chú của cô bé đứng ở quầy lễ tân. Cô bấm bụng coi như không nhìn thấy. Rõ ràng cô không làm sai, tại sao trước mặt người khác cô cứ bày ra điệu bộ đớn hèn nhỉ?
Dọc đường ưỡn ngực thẳng lưng, cô đã tự động che được rất nhiều ánh mắt lạc tới người cô.
Cho tới tận khi sắp vào phòng làm việc, có một nhân viên đi qua nhìn cô, hỏi một cách thần bí: “Bác sỹ Tố! Chị và tổng giám đốc Niên giảng hòa rồi sao?”
Tố Diệp nghẹn ứ.
Sau khi rời khỏi quán bar, anh đưa cô trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811899/quyen-10-chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.