Về đêm, gió nổi lên, thậm chí còn có hạt mưa rơi xuống, tí tách, lộp bộp đập lên tán lá. Những nhành cây như tứ chi của ai đang nhe nanh múa vuốt trong mưa gió, hắt lên mặt đất những chiếc bóng đung đưa, lay lắt.
Khi Tố Diệp và Tưởng Bân dùng xong bữa tối thì mưa cũng vừa kịp tạnh. Chỉ còn những cơn gió đêm se lạnh, xen ngang mùi mưa bụi.
Khi đi tới chỗ đậu xe, Tố Diệp liếc nhìn những bông ngọc lan đã tan tác. Có những bông đã bị bánh xe lăn qua, chỉ còn bùn đất. Không hiểu sao, con tim cô bỗng nhói đau. Nhìn sắc trắng rải khắp đất, cô bỗng nhớ lại một trời tuyết cầu khi ấy ở trấn Thiên Đăng.
Tưởng Bân kiên quyết đòi đưa cô về nhà. Vốn dĩ tâm trạng của Tố Diệp cũng không tốt. Từ lúc ăn cho tới khi lên xe, khi dải đèn trên con đường Trường An lướt ngang qua, hầu như cô đều trầm mặc. Tưởng Bân rất nhiều lần muốn có được chút thông tin gì đó từ cô để cố gắng an ủi, nhưng cô chỉ mím môi cười, đáp lại qua loa.
Cho tới khi chiếc xe về tới tiểu khu, đúng lúc ấy có một chiếc ô tô đi từ trong ra. Người bên trong không xuống xe, nhưng khi nó lướt ngang qua chiếc xe của Tưởng Bân, Tố Diệp nhìn rất rõ chiếc xe bên cạnh qua lớp cửa kính chắn gió.
Là xe của Tinh Thạch.
Người lái xe là tài xế của Tinh Thạch, người ngồi trên ghế lái phụ là Hứa Đồng.
Trái tim Tố Diệp như bị một người thợ bạc cầm một chiếc búa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811891/quyen-10-chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.