Tố Diệp chưa bao giờ thấy cảm kích ông Trời đến thế. Chí ít thì ở trong một môi trường mà ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy mây mù như Bắc Kinh, trời cao đã ban một đặc ân lớn lao, để cô được nhìn thấy một bầu trời đầy sao. Nếu không trong đêm dài đằng đẵng này cô sẽ cô đơn, lạnh lẽo biết chừng nào?
Chữ số trước giờ không nằm trong phạm vi ghi nhớ công việc của cô, thế nên mức độ mẫn cảm của Tố Diệp đối với chữ số từ xưa tới nay luôn rất thấp. Điều này bắt nguồn từ việc cô chỉ tập trung vào nội dung lĩnh vực của mình. Nhưng theo lý mà nói, làm một nhà phân tích tâm lý, điều kiện tiên quyết là phải có một trí nhớ tạm ổn. Cô thừa nhận, khi trị liệu cho một bệnh nhân, cô luôn cố gắng không sử dụng những cách thức, phương pháp có liên quan tới số học. Tốt khoe xấu che là bản tính của con người, mà Tố Diệp cô cũng không phải ngoại lệ.
Thế nên, hôm nay khi cô đứng trước cửa nhà, ngơ ngẩn khoảng năm, sáu phút gì đó, những con số trong đầu trở thành những tổ hợp tự do. Cô cảm thấy số nào cũng rất giống, nhưng rồi lại chẳng số nào giống.
Cô quên mất mật khẩu, cũng giống như việc cô thường xuyên lẫn lộn giữa mật khẩu của thẻ tiết kiệm với thẻ tín dụng vậy.
Nếu có thể, cô không muốn làm phiền Niên Bách Ngạn.
Nhưng nghĩ tới chuyện một khi đến nhà cậu, rất có thể sẽ lại khiến anh bất mãn thế là cô đành thôi.
Cô đã gọi điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811883/quyen-10-chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.