"A…” Tố Diệp bất ngờ mở mắt trừng trừng.
Đập vào mắt cô là đôi mắt không vui của Niên Bách Ngạn.
Một tia sáng mơ hồ di chuyển tận sâu trong đáy mắt anh, như sóng ngầm nơi biển lớn.
Lúc này Tố Diệp mới ý thức được mình đã tỉnh thật rồi. Giấc mơ vừa rồi quá chân thực, đến nỗi cô vẫn còn nhớ rất rõ tất cả mọi cảm giác xảy ra trong mơ, giống như mình vừa thực sự trải qua vậy.
Nhưng có một điều cô dám khẳng định: Người đàn ông trước mặt là Niên Bách Ngạn chứ không phải Tưởng Bân.
Vì chỉ có Niên Bách Ngạn mới có cái nhìn giá lạnh ấy.
“Tỉnh rồi sao?” Niên Bách Ngạn ngồi ở đầu giường, lãnh đạm nhìn cô và nói.
Tố Diệp chỉ thấy đầu mình đau như búa bổ, toàn thân mềm nhũn. Cô há hốc miệng, cổ họng cũng khô rát.
“Xuống nhà ăn cơm!” Niên Bách Ngạn không nhìn gương mặt nhợt nhạt đó của cô nữa, mà lạnh lùng ném lại câu ấy rồi đứng dậy rời đi.
Ký ức của Tố Diệp dần dần trở về.
Đó là bãi cát với những màn pháo hoa rực rỡ. Trên bờ cát trắng mịn, cô bị anh đè xuống dưới người mình, chịu đựng một màn tình cảm mãnh liệt khiến cô từ nay về sau đều tự muốn khinh bỉ bản thân.
Thế nên anh tự hào lắm sao?
Cũng vì thế, ánh mắt anh mới băng giá như vậy, vì đích thực cô đã phóng đãng dưới người anh rồi.
Khi cô đi xuống nhà thì đã là hơn nửa tiếng đồng hồ sau.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Tố Diệp nhẹ nhàng đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811868/quyen-9-chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.