Bữa cơm gia đình ngày Tết như thế nào nhỉ?
Trong ký ức hồi nhỏ của Tố Diệp, Tết là ngày người người nhà nhà treo đèn lồng, đốt pháo dây, lũ trẻ ôm một bọc kẹo trong tay, chạy xuyên qua phố lớn đường nhỏ, vui chơi nô đùa. Sau đó cả gia đình sẽ cùng nhau gói bánh chẻo, cùng ăn bữa cơm đoàn viên trong tiếng nói tiếng cười.
Dịp tết náo nhiệt nhất của cô là lần đón Tết cùng gia đình cậu mợ. Lúc đó cô còn hơi sợ tiếng pháo ồn ã. Tố Khải lúc đó còn bé tý đã như một cậu trai trưởng thành đứng chắn trước mặt cô và nói: Chị! Chị đừng sợ! Có em bảo vệ cho chị rồi!
Bây giờ nó đã trở thành cảnh sát ma túy, bảo vệ cho sự an toàn của người dân trong cả nước, chắc là nó không thể ngờ được người chị mà từ nhỏ nó đã muốn bảo vệ giờ đang bị giam cầm trên đảo hoang, đón một cái tết lạnh lẽo cô độc đâu nhỉ.
Nhìn bề ngoài thì ngày Tết của cô và Niên Bách Ngạn chắc chắn là một bữa cơm thịnh soạn.
Nhưng… không khí thì lại vô cùng bí bách.
Tố Diệp cúi đầu, nắm chặt đôi đũa, lặng lẽ ăn cơm. Niên Bách Ngạn ngồi đối diện cô cũng bắt đầu động đũa. Anh không nói một câu, giữ nguyên sự yên lặng mỗi lần ăn cơm.
Công bằng xem xét thì thức ăn nấu rất ngon.
Nhưng Tố Diệp không biết mấy món này do ai làm. Rõ ràng là đầu bếp không có ở đây, đến chị Trần cũng mất dạng, có lẽ là đã được đưa về nhà đón năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811864/quyen-9-chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.