Tố Diệp vẫn còn đang hết hồn hết vía nhìn anh.
Cô không biết anh đã tìm được cô bằng cách nào, cũng không biết anh vào phòng bệnh này từ bao giờ, càng không biết anh đã ngồi bên cạnh giường cô được bao lâu rồi. Cô chỉ biết, sự trầm mặc cùng yên lặng của anh đã trở thành thứ vũ khí có khả năng công kích cực mạnh, đâm thẳng vào ngực cô, khiến cô trở tay không kịp.
Đúng vậy, cô chưa từng nghĩ rằng anh sẽ tìm được cô chỉ trong một thời gian ngắn như vậy.
Thời gian như ngừng lặng.
Tất cả chìm vào tĩnh mịch kinh hoàng.
Tới tận khi người đàn ông bên cạnh giường lên tiếng, giọng nói trầm thấp, điềm nhiên: “Tỉnh rồi sao?”
Một thanh âm vô cùng quyến rũ đã hoàn toàn phá nát sự yên tĩnh của căn phòng. Một giây sau, từ ngoài cửa chiếu vào một tia sáng mạnh. Mặt trời cuối cùng cũng đã nhảy vọt ra khỏi đường chân trời.
Thế là Tố Diệp đã có thể nhìn anh rõ hơn.
Trông anh có vẻ mỏi mệt, ít nhất thì từ nếp nhăn vẫn còn hằn rõ giữa hai hàng lông mày của anh là có thể nhận ra.
Còn cả đôi mắt anh nữa. Khi những tia sáng rực rỡ chiếu vào cô mới nhìn rõ, nó hằn lên những tia máu đỏ, khiến cả người anh trông có chút tiều tụy.
Tố Diệp như một con rối đứt dây, chỉ còn lại sức lực nhìn thẳng vào mắt anh. Cô không nói một câu nào, nhưng đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình. Còn Niên Bách Ngạn thì chỉ nhìn cô, không rời một khắc, ánh mắt dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811836/quyen-8-chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.